Tim gan như bị cứa một đường, đường cắt tỉ mỉ vỡ tan quấn quanh biên giới.
Đầu Lục Niệm Niệm trực tiếp va chạm vào lồng ngực cứng rắn của cậu, giống như chạm vào một khối sắt lạnh lẽo, cảm thấy trên đầu truyền tới cảm giác đau đớn, theo bản năng hít một hơi.
Thiếu niên từng bước ép sát, kìm lại cổ tay cô, đem cô ép vào góc tường, hơi thở cường thế, u ám trong nháy mắt bao quanh, xen lẫn mùi thuốc và hơi thở lạnh thấu xương.
Lục Niệm Niệm bị hành động đột ngột của cậu làm cho ngạc nhiên, trong đầu trống rỗng, tim đập như tiếng sấm, một hồi một hồi, nín thở, không dám hô hấp.
Tống Kim Triêu nghiêng người về phía trước, gương mặt tuấn mỹ, âm u dán gần bên tai, đầu ngón tay lạnh lẽo vén lên tóc xõa ra.
Hô hấp trầm mà bất ổn, lưu luyến quanh quẩn ở cổ cô, thân thể người phía dưới đang run rẩy.
Cậu hạ mắt, ngón tay dài chậm rãi vuốt ve gò má trắng ngần, sạch sẽ, trượt đến nơi đó trắng nõn, mềm mại, ánh sáng trong mắt Tống Kim Triêu u ám, giây tiếp theo, cậu há miệng, cắn lên dái tai trắng mềm, lung linh.
Đầu lưỡi nóng bỏng, linh hoạt cuốn lấy dái tai, xúc cảm tê dại ám muội, giống như một luồng điện đánh thẳng vào lòng người, thâm nhập vào từng mạch máu, không ngừng kêu gào.
Lục Niệm Niệm cả người cứng đờ, trong đầu cô lóe lên một tia sáng, dưới chân như giẫm phải bông, cảm giác người như rơi vào đám mây mù.
Người trước mặt giống như con thú nhỏ bất an, theo lực độ gia tăng, cậu thu hồi đầu lưỡi, hàm răng nặng nề cắn lên chỗ thịt mềm.
Đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói, trong nháy mắt kéo lý trí trở về, Lục Niệm Niệm đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, kèm theo âm thanh nức nở lên án: "Tống Kim Triêu, cậu cắn tớ."
Cô gái ủy khuất đến cực điểm, đưa tay ra đẩy cậu, căn bản không thể chống lại.
Tống Kim Triêu sửng sốt một chút, giọng nói mềm mại yếu ớt đó, tinh tế truyền vào tai, trong đầu hoảng hốt.
Trong khoảnh khắc ý thức trở nên rõ ràng, Tống Kim Triêu bỗng nhiên buông tay ra, hoảng hốt lùi về sau nửa bước, con ngươi sẫm màu nhẹ nhàng co rút.
Lục Niệm Niệm bưng lỗ tai, cảm giác đau đớn rõ ràng làm cô không dám chạm vào, lo lắng chạm vào sẽ chảy máu.
"Cậu, cậu là bao lâu rồi chưa ăn thịt, sao có thể cắn lỗ tai của tớ."
Lục Niệm Niệm cắn môi, khi nói chuyện vẫn còn thấy uất ức, nước mắt tuôn trào, cẩn thận nắm chặt góc áo, viền mắt đỏ hồng, chứa đầy hơi nước mơ hồ.
Thân hình hòa trong sáng tối, Tống Kim Triêu lẳng lặng không tiếng động nhìn cô, cơ mặt có chút căng thẳng, tâm tình khóe mắt kìm chế ẩn nhẫn, cảm xúc trong lòng ẩn giấu không rõ ràng.
Lục Niệm Niệm cau mày, mí mắt rũ xuống ẩn chứa một tầng sương mù nhàn nhạt, vành tai không có chảy máu, nhưng vừa hồng lại vừa sưng.
Nhìn rất khó vượt qua, tâm tình trên mặt phóng đại trước mặt cậu, trong lòng Tống Kim Triêu như bị tảng đá đè nặng, hô hấp khó khăn.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ vẻ mặt như vậy, trước đây luôn là mặt mày ngậm ý cười, không có phiền não.
Trong khoảnh khắc suy nghĩ hỗn loạn, cậu mất khống chế, nguyên nhân là vì, cậu nhìn thấy có nam sinh sờ dái tai cô.
Vẻ mặt Tống Kim Triêu hậm hực xoay người, dường như ở lại thêm một giây, cậu sẽ không khống chế được chính mình, làm ra chuyện càng quá đáng hơn.
Cẩn thận sờ lên dái tai, trên đầu ngón tay không có vết máu, Lục Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi lúng túng qua đi, cho rằng Tống Kim Triêu sẽ nói gì đó, ai biết, người kia đem cô lưu lại ở phòng ngủ, trực tiếp bước ra cửa, lưu lại một người cô đơn, lẻ loi đứng nguyên tại chỗ.
Tống Kim Triêu đi tới phòng sách bên cạnh, đi qua các căn phòng đóng chặt cửa, Lục Niệm Niệm chần chờ một chút, đấu tranh một hồi, vẫn là chậm rì rì xuống lầu.
Đối với Tống Kim Triêu, dường như hiểu quá ít, cũng như bản thân mình chưa từng tiến vào thế giới của cậu.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, vệ sỹ tầng một theo tiếng động nhìn lên, nhìn thấy cô gái gầy gò yếu ớt cúi đầu đi xuống, giống như chịu phải đả kích nặng nề.
Trong lòng biết tiểu thiếu gia là người vui buồn thất thường, bộ dạng tàn nhẫn không phải bọn họ chưa từng gặp qua, có vài tên vệ sỹ hiện tại chỉ phụ trách coi giữ, không dám trực tiếp có xung đột.
Lục Niệm Niệm cảm thấy vận xui của mình đang tới gần, từ khi khai giảng, hầu hết chuyện xui xẻo cô gặp phải, đều theo nhau mà tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!