Chương 2: Không đánh không quen, nghe nói đó là một tên ngốc

Dịch: Bảo Bối Dịch Dương

Beta: Nhan Thụy Vy

Lục lão gia từng nói, con gái thì phải an tĩnh, nhưng cháu gái nhà mình lại làm người ta không ngừng lo lắng, suốt ngày kêu gào đòi đánh đòi giết.

Cuối tháng bảy, thời tiết vẫn nóng, toàn bộ thành phố A như ở trong một cái nồi hấp.

Khu vực đại viện, cậu thanh niên cao gầy đứng bên ngoài cổng sắt dưới ánh mặt trời như thiêu đốt.

Trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, cậu giơ hai tay lên trước lông mày để cản nắng, ngửa đầu về hướng cửa sổ đóng chặt trên lầu hai.

Một tòa nhà nhỏ cũ kĩ.

Có vẻ như cậu đã đứng ở đây rất lâu rồi, mồ hôi thấm ướt đẫm lưng áo sơ mi, mồ hôi hột to như hạt đậu theo gò má cậu chảy xuống.

Trần Tương Xán khó chịu lau mồ hôi, khuôn mặt đẹp trai màu da lúa mì bị hun đỏ bừng.

Lông mày của cậu thiếu niên tụ thành một đoàn gấp đến độ bốc khói, lúc này trong bụng kìm nén một cỗ tức giận, một bên là nóng, một bên là tức giận.

Cậu đi cà nhắc bước tới căn phòng nhìn, đáng tiếc trong phòng quá tối chỉ lộ ra một bức tranh mơ hồ, không thể nhìn thấy người bên trong.

Lục Niệm Niệm nha đầu kia bình thường đều không sợ trời không sợ đất, một khi đụng phải ông nội của cô, giống như chuột nhìn thấy mèo, cậu đã đợi nửa ngày rồi mà không có động tĩnh gì.

Trần Tương Xán miệng đắng lưỡi khô, phát ra một tiếng trầm thấp, đang chuẩn bị hướng về cửa sổ hét to một tiếng, phía sau hai thanh niên vội vàng chạy tới.

Một béo một gầy, bộ dạng giống học sinh cấp 3, gương mặt hai người đỏ bừng, nhưng không giống bị nắng nóng thiêu đốt.

Vừa nhìn chính là bị người khác đánh!

Trương Tiểu Bàn giơ cánh tay đầy thịt, gương mặt xám xịt nói: "Anh Trần, tên kia đúng là giống chó! Em còn chưa ra tay, đã bị nó cắn!"

Trần Tương Xán liếc cánh tay bị thương của hắn, vỗ một cái lên vết thương trên tay của hắn, nhìn thấy hai hàng dấu răng chỉnh tề còn vương máu, tức giận đến khóe mắt nhảy lên.

Trần Tương Xán không bận tâm việc ông Lục còn ở trong phòng, rống lên một tràng: "Lục Niệm Niệm! Mau ra đây cho ông!"

Rống xong, ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng 2 cửa sổ vẫn đóng chặt.

Trương Tiểu Bàn thở hổn hển chạy tới, vào lúc này nhiệt độ nóng muốn bốc hơi, đợi một lúc không thấy có động tĩnh gì, hắn vốn béo nên không chịu được nóng, cánh tay còn ẩn ẩn đau đớn, lúc này nói chuyện có chút yếu ớt: "Niệm Niệm rốt cuộc có ra không, đợi thêm nữa tiểu tử kia sẽ chạy mất!"

Gương mặt Trần Tương Xán lầm lì đáng sợ, làm thinh không nói lời nào, lông mày đen nhíu chặt.

Kia là hàng xóm mới tới, nhìn có vẻ bí ẩn。

Cãi nhau xong thì đi, căn bản không để mấy người họ vào mắt.

Trần Tương Xán kìm nén cơn giận, muốn tìm Lục Niệm Niệm, cô gái này đánh nhau rất lợi hại, từng luyện Taewondo, dù thực sự đánh người tàn phế còn có người Lục gia chống đỡ.

Mà lúc này trong thư phòng trên tầng 2, Lục Niệm Niệm trưng ra bộ mặt trắng như sứ, môi vểnh lên, bộ dạng nghiêm túc, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm vào giấy tuyên đặt trên bàn, trên tay cầm một chiếc bút lông, nhấc lên hạ xuống, lộ ra bộ dáng nghiêm túc.

Khí lạnh của điều hòa làm giảm bớt sự nóng nảy trong lòng của cô.

Ông lão đứng sau lưng cô, chắp hai tay ra đằng sau lưng, khuôn mặt hằn theo dấu vết của thời gian, vẻ mặt anh tuấn trầm tĩnh nhưng khí sắc tràn đầy.

Ông nghe thấy âm thanh phát ra từ ngoài cửa sổ truyền đến, dùng ngón chân để đoán, ông cũng biết là do cậu nhóc Trần gia làm.

Niệm Niệm từ sáng đến tối muộn đều ở nhà đấy, người không biết lại tưởng cô là cháu gái Trần gia.

Nhìn tư thế cầm bút của cô nhóc này không tồi, sau khi hạ bút viết xong một chữ, lông mày của ông Lục trở nên dịu dàng nhưng vẫn giả bộ nghiêm mặt nói: " Hôm nay hãy ở nhà, không được đi lung tung, viết xong những thứ này thì ăn cơm"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!