Hai người dựa vào nhau rất gần, dường như gần hơn bất cứ lúc nào, Lục Niệm còn nghe thấy hơi thở của bọn họ, nhàn nhạt, hòa quyện vào nhau.
"đùng" một tiếng, cánh cửa trước mặt nặng nề đóng lại, hai người vệ sĩ đứng ngây ra tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
Giây tiếp theo, bọn họ cầm điện thoại, gọi cho Thẩm Mạn.
Trong phòng bệnh, hai người hai suy nghĩ khác nhau, căng thẳng tách tay nhau ra.
Lục Niệm Niệm ôm canh gà, cọ chân chạy qua, một bên nói: "may quá còn nóng, nếu bị nguội thì ăn mất ngon."
Tống Kim Triêu lo lắng đi theo phía sau cô, lặng lẽ dõi theo hành động của cô.
Lục Niệm Niệm cẩn thận từng ly từng tý tách bát ra, đưa cho cậu: "Cái này là bà tớ nấu, một chút vấn đề cũng không có."
Dường như sợ cậu còn bị ám ảnh, Lục Niệm Niệm an ủi trước.
"Không cần"
Tống Kim Triêu mặt không biểu tình cự tuyệt, mí mặt nhẹ nhàng rủ xuống, lộ ra màu sắc nhàn nhạt, Lục Niệm Niệm hoài nghi, hai ngày nay khẳng định cậu không có ngủ.
Cậu trực tiếp từ chối, Lục Niệm Niệm không biết phải làm sao.
"Cậu biết không con gà mẹ này được hầm cả ngày, tớ còn phải đi đường xa mang tới"
Lục Niệm Niệm mím môi, quan tâm nói: "Cậu uống mới có thể nhanh chóng khỏe lại."
"mặt cậu sưng thành như vậy, không đẹp chút nào, cậu có biết không hả?"
Cô gái nghiêng đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy hy vọng.
Sưng thành như vậy phải trách ai, cô còn dám nói, dù sưng thành đầu heo, cậu vẫn đẹp trai như cũ.
Lời của cô gái này đều là lừa người.
Khéo môi Tống Kim Triêu khẽ nhếch, đáy mắt dao động, cuối cùng từ hàm răng phát ra tiếng ngâm.
Hàm răng đó, cùng thân hình cậu đều mang lại cảm giác giống nhau đều thon dài, đôi tay với đường nét thon dài đưa tới.
Lục Niệm Niệm híp mắt cười, đặt chén canh gà đầy ụ vào tay cậu.
Tống Kim Triêu theo bản năng nhíu mày, mùi hương nồng lập tức bay vào khoang mũi, do dự một lúc, cậu mở miệng, nếm một ngụm nhỏ.
"Ăn ngon không?" Lục Niệm Niệm nhịn không được đứng gần cậu, đôi mắt đen tròn xoe giống như những ngôi sao sáng, đôi môi hồng biến thành một vòng cung.
"Nếu ngon, thì cậu uống nhiều một chút"
Tống Kim Triêu không nói gì, cúi đầu uống một hớp, coi như đáp lại.
Quả nhiên ngoài lạnh trong nóng.
Lục Niệm Niệm mỉm cười, đôi mắt lóe lên sự nhiệt tình, từ từ di chuyển tới trước mặt cậu, khuôn mặt thần bí: "Món canh này là do tớ nấu"
Nói xong, động tác của người con trai dừng lại, yết hầu không được tự nhiên khó chịu.
"Cậu biết không, con gà mái này thật phi thường"
"Khi bị chủ cửa hàng giết, trong mông nó có một quả trứng, vốn dĩ là được đẻ ra"
"nhưng vì sức khỏe của cậu, tình mẫu từ của chúng bị chia cắt"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!