"Nhưng em chỉ cần cố thêm một ngày nữa là có thể đóng máy rồi."
"Em bệnh thành thế này rồi mà còn muốn quay nữa hả, em còn cần thắt lưng nữa không, còn cái eo thon nữa này." Ánh mắt Thẩm Trường An nhìn xuống thắt lưng của cô.
Lục Chi Ưu hơi xấu hổ.
Hả... Eo thon?
"Hôm nay em ở khách sạn nghỉ ngơi cho anh, nghỉ không đủ tuyệt đối không được làm việc."
Nghe Thẩm Trường An ngang ngược nói như thế, trái tim thiếu nữ của Lục Chi Ưu đập thình thịch không ngừng.
Má ơi, Thẩm Trường An thế này đẹp trai chết đi được!
Thẩm Trường An bế Lục Chi Ưu bước đến bên giường.
Anh đặt cô lên giường.
"Đúng rồi, Thẩm Trường An anh không đi làm hả? Sao lại đến đây?" Lục Chi Ưu tựa vào ngực anh hỏi.
Anh xin phép nghỉ.
Thẩm Trường An nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc của viện trưởng hôm qua lúc anh xin phép.
Từ lúc anh đi làm đến giờ, trừ mấy ngày lễ, anh chưa bao giờ xin nghỉ phép lần nào, nửa ngày cũng không, hơn nữa mỗi khi bệnh viện có tình huống đột xuất, mấy ngày lễ lộc anh cũng không hề than phiền.
Cho nên lúc nghe anh xin nghỉ phép, viện trưởng vô cùng sảng khoái ký cho anh nghỉ dài hạn.
Xin phép à...
"Ừ, bây giờ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi."
"Vậy anh ngủ cùng em."
Lục Chi Ưu thấy quầng thâm dưới mắt anh, đêm qua chắc chắn anh không được nghỉ ngơi rồi.
Thẩm Trường An đặt cằm lên đỉnh đầu cô.
Ừ.
Thẩm Trường An lên giường ôm lấy cô.
Lục Chi Ưu ghé vào lòng ngực anh, đôi tay ôm chặt lấy anh.
Không lâu sau, hai người đều tiến vào mộng đẹp.
Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Lục Chi Ưu tỉnh dậy trước, cô nghiêng đầu nhìn ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ.
Màu cam cam của vỏ quýt, kéo dài đến tận chân trời.
Không lâu sau, Thẩm Trường An cũng tỉnh dậy.
Dậy rồi hả?
Ừ.
Đói bụng chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!