"Ánh mắt của em nóng quá" Thẩm Trường An không thèm ngẩng đầu lên, nói với Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu sửng sốt, mặt đỏ lên.
"Gì chứ, cúi đầu mà có thể thấy ánh mắt nóng bỏng của em" Cô nhỏ giọng thì thầm.
Đợi đến khi Thẩm Trường An thu dọn xong toàn bộ ghi chép, cũng đã sắp đến giờ tan làm.
Anh đóng nắp bút lại, cất ghi chép vào trong ngăn kéo, dọn dẹp gọn gàng lại thì đến giờ tan làm.
Đi nào.
Thẩm Trường An đứng lên, cởi áo blouse trắng xuống rồi treo lên giá treo, sau đó lấy áo khoác mặc vào.
Okie
Lục Chi Ưu cũng đứng dậy.
"Mục Viện, tan làm rồi. Cậu còn nghĩ gì thế?" Đường Tịch thấy Mục Viện dáng vẻ không yên lòng, từ lúc quay về tới giờ vẫn như thế, cô nhịn không được mà hỏi.
"Cậu nói cô gái xinh đẹp, rất có khí chất, lại còn đeo khẩu trang?"
Ừ, đúng rồi
"Nhảm nhí, mình có mù đâu, rõ ràng thế mà."
"Sao mình thấy cô ấy trông quen lắm, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhất là bóng dáng của cô ấy, rất quen, hình như"
"Vì cô ấy mà cậu cứ suy nghĩ đến tận bây giờ?"
Là vậy đấy.
Ha ha ha Đường Tịch cười.
Cậu cười gì hả? Mục Viện nhìn cô.
"Mục Viện, cậu có sao không, có phải do theo đuổi bác sĩ Thẩm, chịu cú sốc quá lớn, cho nên mới thấy con gái màha ha ha"
"Đường Tịch, cậu bị bệnh hả, mình không giỡn đâu."
"Mình biết, mình biết rồi, vậy cậu nhớ ra chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng mà mình thấy." Mục Viện bỗng dưng im lặng.
Một giây sau, cô vội vàng cởi bộ đồ y tá ra, rồi gom đồ của mình ở trên bàn vào túi xách.
"Này, Mục Viện, cậu làm gì vậy?"
"Chuyện nàyĐường Tịch, mình nhớ ra rồi, mình có việc nên đi trước đây"
"Này! Đã hẹn lát nữa đi ăn rồi mà!"
"Ngày mai đi, tối mai chúng ta đi nhé!"
Mục Viện cầm di động trên bàn, vớt lấy túi xách, lao ra khỏi phòng.
Này, Mục Viện!
Ngay lúc Đường Tịch còn đang ngơ ngác, Mục Viện đã mất bóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!