"Đừng sợ, có tôi ở đây."
Thẩm Trường An,
"Cầu dao điện của bệnh viện bị chập, tôi đã gọi người sửa rồi, một lát sẽ xong nên cô đừng sợ"
Lục Chi Ưu,
"Bác sĩ Thẩm, tôi biết lỗi rồi, anh đừng giận nưã nha?"
Giọng của Lục Chi Ưu từ thang máy truyền ra, Thẩm Trường An sững sờ một lúc, giận cô, lúc đầu thì anh có giận một chút, nhưng về sau nghĩ lại cũng không có tức giận lắm.
"Ừ, tôi không có giận cô."
"Vậy lần sau tôi ấn chuông anh sẽ đến chứ?"
…
Cái này thì phải để anh suy nghĩ cái đã.
Bác sĩ Thẩm?
Ừ Mãi một lúc sau, Thẩm Trường An mới trả lời cô.
Bác sĩ Thẩm, tôi…. Giọng của Lục Chi Ưu quá nhỏ, dù chỉ cách có một cánh cửa thang máy, Thẩm Trường An vẫn không nghe rõ cô nói gì, anh đành bước lại gần một chút.
Cô vừa nói gì thế?
Anh hỏi lại.
Tôi đói quá.
Đói?
"Ừ, tôi đói bụng, muốn ăn cái gì đó…"
Vậy cô muốn ăn gì?
"Tôi muốn ăn chân gà nướng, hamburger, ăn cánh gà chiên…." Âm thanh của cô ngày càng nhỏ dần.
Cô Lục?
"Cô Lục, cô có sao không?"
Lục Chi Ưu
Ngay khi Thẩm Trường An đang đập cửa thang máy thì lạch cạch một tiếng, đèn bệnh viện bỗng chốc sáng lên.
Leng keng Cửa thang máy mở ra.
Thẩm Trường An liền nhìn thấy Lục Chi Ưu đang ngồi ở góc thang máy.
Anh bước nhanh vào, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Cô Lục, cô không sao chứ?" Tay anh chạm nhẹ vào cô.
Anh thấy cái trán trắng nõn phủ một lớp mồ hôi lạnh, cả người giống như vừa từ hồ bơi lên.
"Thẩm Trường An… tôi khó chịu quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!