Này, Hạ Căng... Y tá nhìn theo bóng lưng của Hạ Căng.
"Chưa ăn gì hết, sao lại bảo ăn no rồi?"
"Cậu thì biết cái gì, cô ấy ăn no lắm rồi."
"Bậy bạ, đồ ăn cô ấy có đụng vào đâu."
"Ai bảo cô ấy ăn cơm?"
Thế thì ăn gì?
"Dấm đấy, cậu ngốc hả?"
...
Buổi chiều, vì là ngày đầu tiên thực tập của Mục Viện, hôm nay cô chỉ đến để tìm hiểu quy trình làm việc, nên có thể ra về sớm, Mục Lạc bèn đưa cô đến cổng bệnh viện.
"Mau về trường học cho anh, đừng có chạy lung tung, nghe không?" Mục Lạc dặn dò.
"Anh, anh đưa chìa khóa nhà anh cho em đi"
Em muốn làm gì?
"Hôm nay không muốn về trường, em muốn qua chỗ anh ngủ một đêm, được không?" Mục Viện nghiêng đầu, đưa tay đòi chìa khóa Mục Lạc
Mục Lạc mò chìa khóa trong túi quần lấy ra đưa cho cô.
"Anh mới vừa dọn dẹp, đừng có mà quậy phá, bày bừa nhà anh, nếu không xem anh trở về xử em như thế nào"
"Biết rồi, biết rồi, anh lảm nhảm còn hơn cả mẹ nữa." Mục Viện cầm chìa khóa trên tay Mục Lạc.
Bye bye, em đi đây Mục Viện vừa đi vừa vẫy tay với Mục Viện.
Đi từ từ thôi.
Biết rồi, mẹ già
Mục Lạc nhìn bóng dáng em gái, lắc đầu bấc đắc dĩ, rõ ràng là một con nhóc không bao giờ lớn nổi.
Anh lắc đầu, chuẩn bị quay về phòng làm việc thì nhìn thấy Hạ Căng.
Anh bước tới chỗ cô, trên gương mặt xuất hiện nụ cười,
"Hạ Căng, sao mà khéo thế?"
Hạ Căng lạnh lùng nhìn anh, đang lúc anh bước đến thì cô đã xoay người rời khỏi.
Này
Mục Lạc mông lung, Hạ Căng bị làm sao vậy? Hôm qua còn tốt lắm mà? Không lẽ lại bị y tá trưởng ăn hiếp à?
Mục Lạc nhíu chân mày.
"Này Hạ Căng, cô sao vậy? Ai ăn hiếp cô hả?" Mục Lạc nhanh chân đuổi theo.
Không có. Hạ Căng thản nhiên nói.
"Không lẽ là y tá trưởng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!