Chương 50: (Vô Đề)

(Note: Đại lễ Truyền Lư  là nghi thức long trọng mà triều đình tổ chức sau kỳ thi Đình, nơi Hoàng đế hoặc quan truyền mệnh sẽ xướng danh Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa và các Tiến sĩ trúng tuyển)./.

Tần Lạc Xuyên sửng sốt hồi lâu, nếu không phải rõ ràng bản thân từ linh hồn đến thân thể đều không phải người của thế giới này, hắn cũng sẽ không nhịn được mà nghi ngờ có phải mình và người trước mặt có quan hệ huyết thống gì hay không.

Ánh mắt Hoàng thượng lại như hồ nước trong suốt, bĩnh tĩnh không gợn sóng quét qua chúng đại thần và thí sinh bên dưới, Tần Lạc Xuyên cảm giác hình như ánh mắt đối phương lúc quét qua trên người mình ngừng lại lâu hơn một chút, có điều rất nhanh đã rời đi, lạnh nhạt nói, "Phát đề đi".

Dứt lời thí sinh rối tít ngồi xuống, quan viên Lễ Bộ chờ ở bên cạnh từ trước dùng khay hoa văn mây đựng bài thi, bắt đầu phân phát đề thi.

Thi Đình chỉ thi vấn đáp, từ sáng sớm đến chạng vạng.

Tần Lạc Xuyên nhận được đề thi nhưng không trực tiếp mở ra, mà là chờ sau khi tất cả thí sinh đều nhận được, quan viên Lễ Bộ tuyên bố có thể trả lời câu hỏi, bọn họ mới có thể bắt đầu.

Mùa xuân năm ngoái, bốn tỉnh Đông Nam mưa nhiều thành họa, nước sông dâng tràn... Nếu là vua, nên thế nào, nếu là quan lại, nên làm sao, nếu là dân, lại nên làm gì.

Đề thi gần hai trăm chữ, ngoài câu hỏi rõ ràng nhất nên làm thế nào để sửa trị nạn lũ lụt ra, còn có những vấn đề ở phương diện khác như quản lí quan lại.

Sau khi đọc đề xong, Tần Lạc Xuyên khó tránh khỏi có chút kích động, vội vàng cúi đầu, để tránh bị người khác phát hiện.

Nguyên nhân chẳng gì khác ngoài, trước đó lúc đọc và tìm hiểu đề thi vấn đáp lần thi trước với Dương Hi và Ôn Thời Yến, ba người đã suy đoán qua, nếu lúc này hỏi là chuyện đã xảy ra trong vòng ba năm này, có thể sẽ là cái gì.

Tin tức nhà họ Ôn có thể thu thập được đương nhiên không cần phải nói, lại thêm chuyện bốn tỉnh Đông Nam bị lũ lụt ầm ĩ rất lớn, gần như rất ít người không biết, lúc ấy mọi phương diện về chuyện này bọn họ đều từng viết sách văn.

Sau khi kích động, đến thời điểm bắt đầu viết, Tần Lạc Xuyên lại rất nhanh bình tĩnh lại, chuyện mọi người đều biết được, bọn họ có thể đoán trúng đề thi, đương nhiên những thí sinh khác cũng có thể.

Sự nghiệp cả đời, ở một chỗ này, người có thể đi đến một bước này, không người nào kém cỏi, bản thân muốn bộc lộ tài năng trong một trăm hai mươi bảy người, chỉ đúng khuôn đúng phép không có sai lầm vẫn chưa đủ, nhất định phải có sách lược khiến người ta sáng bừng hai mắt, Tần Lạc Xuyên nhớ đến ở thế giới trước kia từng đọc một ít phương pháp có liên quan đến trị thủy, cùng với quản lí quan lại, trước đây hắn cũng từng viết một ít, chẳng qua là sợ người khác cảm thấy ý nghĩ của hắn kì lạ, bởi vậy chưa bao giờ lấy ra.

Dưới tình huống lúc này, lại nghĩ đến thiên tử hiện tại nổi tiếng chăm lo việc nước, khiêm nhường lắng nghe lời can gián, nên quyết định chọn một hai điểm thử một chút.

Nếu đã có quyết định trong lòng, lúc bắt đầu viết lại, cũng không chần chừ nữa, lưu loát viết liền một mạch mấy trang giấy.

Đến lúc dừng bút, đã sắp đến giờ Thân.

Buổi sáng ăn nhiều, lúc này Tần Lạc Xuyên cũng không cảm thấy đói bao nhiêu, thấy vẫn còn thời gian, bèn xoay xoay cổ, hoạt động một chút xương cổ bởi vì ngồi lâu mà có chút cứng còng, bắt đầu chép lại đồng thời thay đổi một số từ đã dùng và trình tự câu văn.

Vừa đến giờ Dậu, mọi người dừng bút, quan viên Lễ Bộ thu và niêm phong bài thi, phần lớn quan viên trong điện theo Hoàng thượng rời khỏi đại điện, chúng thí sinh quỳ xuống đưa tiễn, nhóm người đi xa rồi, bọn họ mới đứng dậy rời khỏi cung.

Một người ban ngày không ăn không uống, lẽ ra phải đói bụng rã rượi mới đúng, nhưng vừa ra cửa cung, các thí sinh đều bước đi như bay chạy về phía xe ngựa nhà mình.

Dương Hi vẻ mặt kinh ngạc, "Bọn họ không đói bụng hả, lại còn có thể chạy nhanh như vậy".

Tần Lạc Xuyên có chút kì quái đánh giá Dương Hi một phen, hỏi ngược lại, "Ông không nghẹn đến mức khó chịu hả?".

"Vẫn ổn". Dương Hi ngây ngốc nói, sau khi nói xong, như nhớ đến chuyện gì, kéo tay áo Tần Lạc Xuyên nhắm thẳng xe ngựa nhà mình mà chạy tới.

Tuy rằng Tần Lạc Xuyên không biết anh suy nghĩ cái gì, sau khi giật lại tay áo của mình, vẫn là đi theo anh chạy qua.

Mãi đến khi lên xe ngựa, Dương Hi phân phó tiểu tư đi nhanh lên, Tần Lạc Xuyên mới hỏi, "Không phải ông không nghẹn sao?".

"Tôi thì vẫn ổn". Dương Hi nói, "Nhưng trong xe ngựa của bọn hắn chắc chắn có đặt bô, ông nghĩ một chút đi lát nữa nếu hai đứa mình đi chậm, bị xe ngựa của bọn hắn vây vào giữa, sẽ ngạt thở đấy".

Thời tiết cuối tháng Tư tuy rằng bắt đầu chuyển ấm, nhưng cũng không đến mức bốc hơi nhanh như vậy, hơn nữa còn có hai lớp mành xe ngựa, chẳng qua là sau khi biết bọn họ đang làm cái gì, dưới tác dụng của tâm lí khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút quái quái.

Tuy nói hai người không vội, nhưng lúc về đến nhà xuống xe ngựa, vẫn là chạy như bay về phía nhà xí.

Chờ phu quân nhà mình ra tới, Thương Thanh Nguyệt mới không nhịn được hỏi, "Ta bảo người đặt bô trong xe ngựa, phu quân không dùng sao?".

Tần Lạc Xuyên nghe vậy tưởng tượng một chút tình cảnh bản thân và Dương Hi ở trong xe ngựa dùng bô, không nhịn được rùng mình một cái, nói, "Không cần".

Rửa tay, lại lau mặt, Tần Lạc Xuyên mới đỡ Thương Thanh Nguyệt đến sảnh bên ăn cơm, nhớ đến xe ngựa mình ngồi lúc trở về không phải chiếc buổi sáng, bèn hỏi, "Đã cho người đi điều tra chuyện buổi sáng à?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!