Chương 49: (Vô Đề)

Tuy rằng Hội nguyên vượt ngoài mong muốn của Tần Lạc Xuyên, nhưng khi kịp phản ứng lại, đó là kinh hỉ, sau khi ba người cùng nhau ăn mừng một phen, Tần Lạc Xuyên đứng dậy nói, "Ta xin phép vắng mặt trước, Thanh Nguyệt đang chờ ở nhà".

Dương Hi sửng sốt một chút, cũng nói, "Đi chung đi, anh họ hẳn cũng sẽ đến, tôi muốn nói cho anh ấy".

Hai người nói xong thì vẫy vẫy tay, lần lượt vội vội vàng vàng rời khỏi nhã gian, để lại một mình Ôn Thời Yến, sau một lúc nghẹn lời, cũng ung dung thong thả bước ra theo.

Quán trà ban đầu đầy khách cũng đã trống không vào thời điểm đọc bảng thông báo, sau khi ba người ra cửa thì từng người lên xe ngựa, hoàn toàn không biết sau khi bọn họ rời đi, nhã gian ở cách vách vốn cho rằng không có người lại có hai người đứng bên cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi.

Người vội vã đi truyền tin tức trên đường không chỉ có ba người bọn họ, xe ngựa chạy vô cùng chậm chạp, ngày thường chỉ cần thời gian một nén hương là có thể về đến nhà, hôm nay lại là chưa đi được nửa đường.

Truy rằng trong lòng Tần Lạc Xuyên sốt ruột, nhưng hắn biết nhẫn nại, giỏi kiềm chế, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra được, Dương Hi thì hoàn toàn trái ngược, giống như trên đệm của xe ngựa có kim đang đâm anh vậy, không thể ngồi yên dù chỉ một chút.

Hơn nửa bản thân anh đứng ngồi không yên thì thôi, còn phải hỏi Tần Lạc Xuyên, "Lâm Phong, ông không sốt ruột sao?".

Tần Lạc Xuyên liếc mắt nhìn Dương Hi đang phấn khích đến hận không thể dựng tóc lên, hờ hững nói, "Xe ngựa không đi nhanh được, sốt ruột thì có ích gì?".

Dương Hi đảo mắt một vòng, nói, "Nếu không chúng ta xuống xe ngựa chạy về đi".

Sau khi nói xong, Dương Hi cảm thấy bản thân vừa nghĩ ra một ý kiến không thể hay hơn, "Ông xem, dù sao cách nhà cũng không xa, chúng ta chạy về còn nhanh hơn ngồi xe ngựa".

Tần Lạc Xuyên dở khóc dở cười, "Ông có thể chạy về thử một chút, tôi bảo đảm ngày mai hết thảy quán trà ở kinh thành, đề tài của tất cả tiên sinh thuyết thư đều biến thành thư sinh họ Dương đến từ Ngọc Châu nọ, sau khi đậu Cống sĩ phấn khích đến mức chạy như điên mười dặm đường".

Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp, "Còn sau đó truyền đi truyền lại, truyền về trấn Vũ Khê, có thể biến thành vừa c** q**n áo vừa chạy hay không, thì không biết được".

Dương Hi không nhịn được nổi da gà một chút, tuy biết Tần Lạc Xuyên chỉ đang nói quá, nhưng cũng biết xuống xe chạy về vào lúc này tuyệt đối không phải hành vi sáng suốt, chỉ đành tiếp tục ở lại trong xe ngựa làm con khỉ nhảy nhót không yên.

Thật vất vả chờ xe ngựa dừng lại, tiểu tư ở bên ngoài nhắc nhở hai người đã tới nơi.

Dương Hi vừa định đứng dậy, chỉ cảm thấy bóng dáng bên cạnh nhoáng lên, lúc kịp phản ứng lại, Tần Lạc Xuyên đã không còn ở trong xe.

Dương Hi cũng không cam lòng bị tuột lại phía sau, vội vàng nhảy xuống theo.

Mới vừa nhảy xuống xe ngựa, Tần Lạc Xuyên nhìn thấy cổng chính trạch viện nhà mình mở rộng, Thương Thanh Nguyệt đang đứng phía trước, dẫn một nhóm người hầu nghênh đón hắn.

Hạ Phi Tinh cũng tới, đứng ở vị trí lệch bên cạnh một chút, cười nhìn hai người.

Sau khi Tần Lạc Xuyên nhảy xuống xe, lập tức nhanh chân chạy về phía phu lang nhà mình, cười nói, "Thanh Nguyệt, ta đỗ Hội nguyên".

Thật ra lúc Hạ Phi Tinh đến đây, Thương Thanh Nguyệt đã biết được tin tức phu quân nhà mình đỗ Hội nguyên, nhưng nhìn phu quân vui mừng như vậy, đương nhiên y sẽ không làm mất hứng.

Dương Hi ở bên cạnh nhìn chồng chồng người ta hai người ngọt ngọt ngào ngào, bản thân thì không giỏi bằng bạn tốt đã đành, còn không có phu lang chờ, chỉ có thể nhìn về phía anh họ nhà mình nói, "Anh họ, em cũng đậu, hạng mười một".

Hạ Phi Tinh gật đầu nói, "Ừ, sau khi cậu và mợ biết nhất định sẽ rất vui vẻ".

Dừng một chút, gã lại nói: "Sau khi em dâu biết, cũng sẽ vui mừng vì em".

Dương Hi nghe vậy, một chút xíu mất mát ban đầu kia lập tức bị anh ném lên chín tầng mây, kiêu hãnh gật đầu một cái nói, "Đúng vậy".

Bởi vì ngay sau đó còn có thi vòng hai và thi Đình, mấy người bọn họ cũng không ăn mừng lớn, chỉ cùng nhau vui vẻ ăn một bữa cơm rồi thôi.

Thi vòng hai sẽ vào ngày thứ ba yết bảng thi Hội, cử hành ở điện Bảo Hòa trong cung, tiến hành kỳ thi sàng lọc lần nữa đối với các cống sinh, Tần Lạc Xuyên là hạng nhất thi Hội, Dương Hi là hạng mười một, thi vòng hai đối với hai người bọn họ mà nói cũng không có gì khó khăn, nhẹ nhàng đã qua cửa.

Một bước cuối cùng quyết định thành bại là vào ba ngày sau, cũng chính là ngày hai mươi mốt tháng Tư, thi Đình cũng cử hành ở điện Bảo Hòa.

Giống với thi Hội, Thương Thanh Nguyệt từ sớm đã dậy chải đầu thay quần áo cho Tần Lạc Xuyên, lúc búi tóc vẫn như cũ dùng cây trâm trước đây Tần Ngôn cho.

Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi khi đến thời điểm quan trọng, Thương Thanh Nguyệt đều quen nếp muốn cho phu quân dùng cây trâm này của mình.

Tần Lạc Xuyên cũng không có ý kiến, nếu phu lang muốn làm như vậy, bản thân cây trâm lại chứa chúc phúc của người lớn trong nhà, vậy xem như nó là một món đồ có ý nghĩa đặc biệt giữa hai người cũng không có gì không thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!