Chương 47: (Vô Đề)

Mùng chín tháng Ba đúng hạn bắt đầu, giống với thi Hương, trường thi vẫn như cũ là ở hướng Đông Nam, nhóm Tần Lạc Xuyên lại ở phía Đông thành, đi qua cũng không xa.

Ngay từ đầu Thương Thanh Nguyệt còn muốn đưa Tần Lạc Xuyên đến trường thi, nhưng bị lời lẽ nghiêm khắc từ chối, bây giờ y đã mang thai được tám tháng, thi Hội lại là sáng sớm đã phải đi, Tần Lạc Xuyên nào nỡ để y dậy sớm như vậy.

Cuối cùng Thương Thanh Nguyệt chỉ có thể lấy lùi làm tiến, tự tay chuẩn bị đồ vật phải mang vào trường thi cho phu quân.

Tuy rằng không nỡ để Thương Thanh Nguyệt dậy sớm như vậy, nhưng hôm nay trời chưa sáng, Tần Lạc Xuyên mới vừa rời giường, Thương Thanh Nguyệt cũng đã chống người ngồi dậy theo.

Tần Lạc Xuyên nghe được động tĩnh, vội xoay người đỡ phía sau y một phen, nói, "Sắc trời còn sớm, ngủ một lát nữa đi".

"Không ngủ được". Thương Thanh Nguyệt nói xong trực tiếp xuống giường, cầm lấy quần áo khoác lên rồi nói, "Phu quân, ta giúp chàng thay quần áo chải đầu nhé".

Từ hai tháng trước, Tần Lạc Xuyên đã không cho y đang lớn bụng làm những chuyện này giúp mình, chỉ là hôm nay có ý nghĩa khác, nên không từ chối.

Đầu tháng Ba trời còn rất lạnh, vào trường thi lại không thể ăn mặc quần áo hai lớp, chỉ có thể mặc thêm vài cái.

Thương Thanh Nguyệt cẩn thận cột từng dây lưng lại vuốt phẳng vạt áo, Tần Lạc Xuyên không nói đợi lát nữa lúc vào trường thi cũng phải cởi bỏ kiểm tra, chỉ cúi đầu nhìn động tác của phu lang, bởi vì nguyên nhân mang thai, ngón tay đang qua lại trên dây lưng đã không còn thon dài như ban đầu, ngược lại có chút sưng, nhưng bởi vì gần một năm qua không làm việc nặng, lớp kén thật dày ban đầu đã bong ra, thoạt nhìn mịn màng lại thêm mềm mại.

Chờ Thương Thanh Nguyệt cột xong dây lưng ngoài cùng, Tần Lạc Xuyên lập tức vươn tay bao lấy đôi tay vẫn luôn bận việc trước mặt mình, tiếp theo nửa ngồi nửa quỳ xuống, dán mặt vào phần bụng đang nhô lên của đối phương, lắng nghe một lát rồi nhỏ giọng nói, "Chờ ta về nhé".

"Vâng". Thương Thanh Nguyệt cười cười, kéo Tần Lạc Xuyên lên nói, "Tranh thủ thời gian ngồi xuống chải đầu đi, bằng không lát nữa Dương Hi chờ đến sốt ruột".

Tần Lạc Xuyên nói, "Không gấp, thời gian còn sớm".

Tóc chỉ qua quýt dùng ngọc quan búi lại, cây trâm vẫn như cũ là dùng cây trước đây Tần Ngôn cho Thương Thanh Nguyệt, Tần Lạc Xuyên sau khi thấy, nhìn nhau trong gương với Thương Thanh Nguyệt, mỉm cười một cái, mọi điều đều chẳng cần nói ra.

Tiết trời mùa xuân se lạnh, sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tần Lạc Xuyên không cho Thương Thanh Nguyệt đi theo mình ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài trời lạnh, hiện tại y đang mang thai, nếu như bị cảm lạnh cũng không tốt lắm.

Bản thân Thương Thanh Nguyệt cũng biết nặng nhẹ, làm xong những việc kia, sau khi tiễn phu quân ra khỏi phòng, lại có chút buồn ngủ, bèn lên giường ngủ bù.

Bởi vì hôm nay Tần Lạc Xuyên và Dương Hi phải đi tham gia thi Hội, nhóm người hầu trong phủ cũng đều dậy sớm, nhất là nhà bếp, vừa qua giờ Tí, đã bắt đầu chuẩn bị món hai người bọn họ phải ăn buổi sáng hôm nay.

Lúc Tần Lạc Xuyên đến đại sảnh, Dương Hi đã ngồi ở đó, trên bàn bày đầy cơm sáng chuẩn bị cho bọn họ, Tần Lạc Xuyên nhìn lướt qua, phát hiện có đủ các món như bánh ú, móng giò.

Sáng sớm Tần Lạc Xuyên cũng không có khẩu vị gì, chỉ bảo Thính Vũ múc một chén cháo gạo kê chậm rãi ăn.

Dương Hi thì khác, hắn cảm giác mỗi phút mỗi giây đều có thể ăn uống, hơn nữa không chỉ tự mình ăn, mà còn không quên nhắc nhở Tần Lạc Xuyên, "Nhanh ăn nhiều một chút đi, chín ngày tiếp theo lại không có gì ăn".

Nói xong lại thở dài, "Haizz, thân thể này của tôi năm trước lúc thi Hương đã gầy xuống, thật vất vả mới bồi bổ về một ít, chín ngày này phỏng chừng lại không công".

"Ông ăn đi". Tần Lạc Xuyên nói, "Buổi sáng tôi không có khẩu vị gì".

Dương Hi ngẩn ra, tiếp theo dùng đũa chung trên bàn gắp một cái bánh ú cỡ trứng vịt, lại gắp một miếng móng giò thả vào trong chén của Tần Lạc Xuyên, nói, "Cái khác có thể không ăn, nhưng hai cái này nhất định phải ăn mới được".

Bánh ú ngụ ý đỗ cao, móng giò ngụ ý tên đề bảng vàng, hôm trước Tần Lạc Xuyên đã nghe được phu lang nhà mình dặn dò nhà bếp nhất định phải chuẩn bị hai món này, nên cũng không từ chối.

Chẳng qua là đến khi hắn ăn xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đĩa bánh ú và móng giò vốn đầy ắp giờ vơi đi một nữa, Dương Hi hài lòng ợ một cái, nói, "Tôi ăn no rồi".

Tần Lạc Xuyên cũng đã ăn gần xong, bèn nói, "Vậy xuất phát thôi".

Tiểu tư đã chuẩn bị sẵn xe ngựa chờ ở cửa, tay nải của hai người cũng đã đặt bên trong xe ngựa, chỉ chờ hai người vừa lên là có thể chạy thẳng đến trường thi.

Lúc bọn họ đến, phần lớn thí sinh đều đã tới rồi, cửa trường thi một nhóm đông nghịt, ngoài thí sinh ra, còn có đến đưa người nhà đi thi, tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.

Tiểu tư tìm một góc dừng xe ngựa lại, Tần Lạc Xuyên và Dương Hi mới vừa bước xuống, đã nghe Ôn Thời Yến từ trong xe ngựa bên cạnh thò đầu ra gọi, "Anh Tần, anh Dương, bên này".

"Sao không xuống dưới này". Dương Hi hỏi.

"Bên ngoài người đông quá ồn, hơn nữa rất lạnh". Ôn Thời Yến cười ha ha một tiếng, "Hai anh lớn có muốn cùng lên đây chờ hay không?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!