Chương 46: (Vô Đề)

Ôn Thời Yến đã nói đủ thẳng thắng, Tần Lạc Xuyên cũng không muốn dây dưa thêm với ả, bèn nói, "Thanh Nguyệt, chúng ta đi".

Những người còn lại cũng cùng nhau cất bước rời đi.

Chỉ có cô gái kia tức tối xấu hổ, sai khi nghe được lời của Tần Lạc Xuyên lại ngẩn ra một chút, sau đó dò xét nói, "Thương... Thanh Nguyệt?".

Thương Thanh Nguyệt nghe vậy bước chân dừng một chút, quay đầu nghi hoặc nói, "Ngươi biết ta?".

"Ta không biết ngươi, có điều từng nghe tên của ngươi". Cô gái cũng không nghĩ tới lại có thể là y thật, khóe miệng nhếch lên một độ cong châm chọc, đánh giá từ đầu đến chân một phen sau đó nói, "Cũng chỉ như thế thôi".

Cảm nhận được săm soi không chút nào che giấu của cô gái, Thương Thanh Nguyệt nhíu nhíu mày, theo bản năng mà dùng tay bảo vệ phía trước bụng dưới.

Nhìn thấy động tác của y, cô gái khinh thường cười cười, tiếp tục tự quyết định nói, "Ta tên là Tề Tô, cha là Tả Thị lang Hộ Bộ Tề Mậu Nguyên, phu quân là đại công tử nhà họ Nghiêm Nghiêm Tu Kiệt".

Lúc Tề Tô nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn không rời Thương Thanh Nguyệt, vẫn ung dung chờ phản ứng của y.

Chỉ là phản ứng của Thương Thanh Nguyệt lại có chút làm ả thất vọng, lại là ngay cả ánh mắt cũng không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng như cũ.

Tần Lạc Xuyên đứng ở bên cạnh Thương Thanh Nguyệt, nhạy bén cảm giác được eo lưng phu lang nhà mình trong nháy mắt có chút cứng còng, lại nghĩ đến trước đó gặp được người từng có hôn ước với phu lang nhà mình ở cửa Đình Văn Hiên vừa vặn họ Nghiêm, đã đoán được người kia là ai.

Vì thế lách người, chắn ở phía trước Thương Thanh Nguyệt, ra vẻ khó hiểu nói, "Nghiêm phu nhân nói những thứ này với bọn ta, là muốn nói cho bọn ta biết tiểu thư nhà Thị lang đại nhân không phải người bọn ta có thể trêu vào, tốt nhất nên ngoan ngoãn bán hoa đăng cho ngươi sao?".

"Ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó!". Tề Tô vội la lên, dưới chân thiên tử, lại là hội hoa đăng người đến người đi, nếu lời này bị người khác nghe được, không chừng buổi sáng ngày mai sẽ truyền khắp kinh thành.

Nhìn dáng vẻ người này bảo vệ Thương Thanh Nguyệt, hẳn chính là cha của đứa nhỏ trong bụng y kia, quả nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì, rõ ràng chuyện hoa đăng đã qua đi, không chỉ bị hắn kéo về nói tiếp, mà còn âm mưu kéo cha ả vào.

Ánh mắt Tề Tô không khỏi u ám, cười lạnh hỏi, "Vị công tử này che chở phu lang nhà ngươi như thế, có biết phu lang nhà ngươi...".

"Phu lang nhà ta như thế nào cũng không liên quan đến ngươi". Tần Lạc Xuyên ngắt lời nói, "Cũng không mượn Nghiêm phu nhân bận tâm".

Nói xong ngay cả ánh mắt cũng lười cho người này thêm một lần, chuyển đèn lồng sang một tay để xách, một tay khác ôm vai Thương Thanh Nguyệt, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

Đi được một đoạn, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng nhóm người kia nữa, mấy người bọn họ mới dừng bước chân lại.

Ôn Thời Yến lẫn vào trong xem được náo nhiệt, có chút xấu hổ nói, "Tối nay ta hẹn bạn tốt, nên không cùng đi dạo được, không biết anh Tần đặt chân ở nơi nào, mấy ngày nữa ta tới thăm hỏi một chuyến".

Tần Lạc Xuyên cảm thấy có chút hợp mắt với y, nhưng cũng chưa đến mức cùng nhau dạo hội đèn lồng, gật đầu một cái, nói ra địa chỉ mình sống.

Ôn Thời Yến nghe vậy kinh ngạc chợt lóe trong mắt rồi biến mất, có điều rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười chắp tay nói, "Ta nhớ kĩ".

Nói xong thì xoay người đi mất.

Chu Tầm nhìn bóng dáng y như có điều suy nghĩ hỏi Thương Thanh Nguyệt, "Trước đó em nói cậu ta họ Ôn?".

"Ôn Thời Yến". Thương Thanh Nguyệt nói, "Có vấn đề gì ạ?".

Chu Tầm không có trả lời, mà tiếp tục hỏi, "Hai người làm sao quen biết cậu ta?".

"Em và phu quân mở một quán trà ở trên trấn". Thương Thanh Nguyệt nói, "Thời điểm tết Nguyên tiêu năm trước, quán trà có tổ chức hội đố đèn một lần, cậu ấy là hạng nhất hội đố đèn lần đó".

Chu Tầm sửng sốt một chút, làm như có chút ngoài ý muốn, nói tiếp, "Nếu anh đoán không sai, cậu ta hẳn là con cháu nhà họ Ôn ở Kim Lăng".

"Nhà họ Ôn ở Kim Lăng?". Thương Thanh Nguyệt không nhịn được hô ra tiếng.

"Không sai". Chu Tầm nói, "Áo ngoài trên người cậu ta kia, được làm ra từ gấm Vân Nam tấc gấm tấc vàng sản xuất ở Kim Lăng, gấm Vân Nam ngoài mỗi năm tiến cống trong cung ra, thì chỉ có nhà họ Ôn tự mình giữ lại mấy cuộn, hai cuộn nhà anh tích trữ kia, cũng là mấy năm trước cha có được từ nhà họ Ôn".

Trong cung ban thưởng hoặc là có lui tới với nhà họ Ôn, những người khác như quý tộc quan lớn và phú thương quả thật cũng có khả năng có được gấm Vân Nam, chỉ là không có nhà ai sẽ giống như Ôn Thời Yến vậy, dùng để may một cái áo ngoài hết sức tầm thường, ngay cả gia thế như Chu Tầm, gấm Vân Nam cũng bị mẹ y giữ lại, định chờ lúc y kết hôn sẽ làm của hồi môn.

Huống chi thiếu niên này họ Ôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!