Chương 45: (Vô Đề)

Đoán chừng là thật sự ở trong nhà ngột ngạt lâu rồi, lại nhớ đến ngày này là tết Nguyên tiêu, bắt đầu từ buổi sáng, ngay cả chuyện may vá trước nay vẫn luôn làm Thương Thanh Nguyệt cũng chẳng có hứng thú gì, vẻ mặt mỗi khi nhìn về phía Tần Lạc Xuyên đều là muốn nói lại thôi.

Được Tố Tuyết nhắc nhở, Tần Lạc Xuyên nào còn không biết y suy nghĩ gì, giữa trưa sau khi cơm nước xong thì nói, "Trước đây từng nghe người ta nói tết Nguyên tiêu ở kinh thành cực kì náo nhiệt, không biết tối nay phu lang có rảnh không, dẫn người làm chồng này ra ngoài đi dạo một chút, ta còn chưa từng dạo hội đèn lồng đâu".

"Rảnh". Thương Thanh Nguyệt nghe vậy đôi mắt lập tức sáng lấp lánh nói, nhưng nghĩ lại, lại nhớ đến những chỗ mình băn khoăn trước đó, "Buổi tối hôm nay nhất định đông người, hay là ta không đi nữa, nếu chàng muốn ra ngoài chơi, dẫn theo vài người đi cùng là được".

Tần Lạc Xuyên bật cười, "Yên tâm đi, có chồng em ở đây, còn sợ không bảo vệ được em sao, đến lúc đó dẫn Tố Tuyết và Thính Vũ đi cùng, em đi ở giữa".

Thương Thanh Nguyệt hiểu phu quân nhà mình là nhìn mình ngột ngạt, muốn mang mình ra ngoài dạo chơi, nhưng vẫn là không nhịn được lẩm bẩm nói, "Dạo hội đèn lồng thì dạo hội đèn lông thôi, cần gì nói dẫn".

"Lời này của phu lang sai rồi". Tần Lạc Xuyên cười nháy mắt nói, "Trước đây chồng em chưa từng đến kinh thành, càng chưa từng dạo hội đèn lồng, đương nhiên phải để phu lang dẫn theo mới được".

Thương Thanh Nguyệt liếc hắn một cái, không nói gì, xem như cam chịu.

Có đôi khi phu quân cực kì trẻ con, lúc mới kết hôn Thương Thanh Nguyệt còn chưa cảm thấy, hai người ở bên nhau lâu rồi, thì biểu hiện càng thêm rõ ràng, nhưng tính cách trẻ con này cũng chỉ khi ở trước mặt y và cha mới biểu hiện, đi ra ngoài phu quân vẫn như cũ là cái người tuấn dật tiêu sái kia, dáng vẻ công tử tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng, bởi vậy Thương Thanh Nguyệt không những không cáu, ngược lại trong lòng có loại vui mừng giấu kín.

Bởi vì buổi tối muốn ra ngoài, trái ngược dáng vẻ nặng nề trước đó, bắt đầu từ buổi chiều, Thương Thanh Nguyệt đã chuẩn bị đồ vật muốn mang ra ngoài.

Hai người chẳng qua là chỉ đi ra ngoài dạo hội đèn lồng mà thôi, có thể có bao nhiêu đồ cần chuẩn bị chứ, chỉ cần mang đủ bạc cùng với lò sưởi tay giữ ấm là đủ rồi.

Nhưng hiển nhiên Thương Thanh Nguyệt vô cùng coi trọng, từ quần áo và áo choàng hai người sẽ mặc, đến phát quan đội trên đầu, đều là y tự mình chọn lựa.

Thời điểm trời còn chưa tối, Thương Thanh Nguyệt đã vào phòng thay quần áo, còn không cho Tần Lạc Xuyên đi theo.

Buồng sưởi nối liền với phòng ngủ, trước cổng vòm khắc hoa có đặt bình phong để ngăn cách, không thấy rõ cảnh tượng bên trong, Tần Lạc Xuyên lắc lắc đầu, không nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ chờ đối tượng trang điểm chải chuốt.

Thương Thanh Nguyệt cũng không để hắn chờ lâu lắm, thời gian chỉ một chén trà nhỏ, Tần Lạc Xuyên đã nghe được tiếng bước chân truyền ra từ phòng ngủ, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía sau bình phong, lại không khỏi sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy Thương Thanh Nguyệt mặc một bộ trường bào tay dài màu trắng, áo choàng khoác trên người cũng là màu trắng, tóc chỉ dùng dây buộc tóc cùng màu cột lên, vốn chỉ là trang phục màu trắng cực kì mộc mạc, nhưng bởi vì viên trang sức hình giọt nước màu đỏ tươi đeo ở trán kia mà thêm phần một phần diễm lệ.

Thương Thanh Nguyệt thấy thế bước đến gần Tần Lạc Xuyên từng bước một, cười hỏi, "Thế nào?".

Y mang thai đã sáu tháng, nhưng bởi vì tay áo rộng và áo choàng, lại rất khó nhìn ra.

Tần Lạc Xuyên vứt sách sang một bên, nhảy xuống khỏi sập, ôm lấy eo Thương Thanh Nguyệt trộm hôn một cái, cũng cười nói, "Phu lang của ta tất nhiên đẹp nhất".

Gò má Thương Thanh Nguyệt nổi lên một tầng ráng đỏ, khẽ gắt, "Còn không đi thay quần áo, để Tố Tuyết chải đầu cho chàng".

"Được, chờ ta một lát". Tần Lạc Xuyên nói xong cũng vào phòng ngủ, nhanh chóng thay xong quần áo, ngồi ở trước gương để Tố Tuyết búi tóc.

Tóc hắn nhuyễn mà mềm mại, bản thân hắn ở phương diện này lại tay phế, rất khó chải tốt, từ sau khi kết hôn đều là Thương Thanh Nguyệt mỗi ngày búi tóc cho hắn, chỉ là bây giờ Thương Thanh Nguyệt lớn tháng, thỉnh thoảng sẽ giao cho Tố Tuyết tới làm.

Tố Tuyết cẩn thận đeo phát quan lên tóc đã búi xong, lại dùng trâm cài cố định lại, lúc này mới hỏi, "Chủ tử xem thử thế nào?".

Tần Lạc Xuyên cảm thấy không có chỗ nào tóc bị kéo đến không thoải mái, chỉ là nhìn kĩ phát quan trong gương, thì phát hiện cây trâm là cây trước kia Tần Ngôn tặng cho Thương Thanh Nguyệt, không khỏi hỏi, "Trâm cài này không phải của Thanh Nguyệt à?".

Tố Tuyết cười nói, "Là chủ quân chọn bảo ta để ngài dùng cây này".

"Vậy dùng cái này đi". Tần Lạc Xuyên không để tâm nói, dù sao cây trâm là trâm trắng đơn giản nhất, hắn dùng để búi tóc cũng thích hợp.

Trời sắp tối, hai người mang theo nha hoàn ra cửa, ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Theo lời nói của Tần Lạc Xuyên chính là, hội đèn lồng nhiều đồ ngon như vậy, bánh trôi, sủi cảo, bánh hoa quế, bánh nếp chiên đường, tào phớ, thứ nào chẳng ngon, nếu như ở nhà ăn no, đi ra ngoài nhìn những món ăn vặt đó cũng chỉ có thể thèm thuồng mà thôi.

Thương Thanh Nguyệt nghĩ đến trên đường quả thật có bán rất nhiều món ăn vặt thì thuận theo phu quân, hơn nữa vừa nói như vậy, chính y cũng thèm ghê gớm.

Nơi có hội đèn lồng náo nhiệt nhất là phố Nam, sợ trên đường đông người, chỉ để tiểu tư đánh xe ngựa đến chỗ giao nhau của hai con phố, mấy người họ xuống xe, chậm rãi đi vào bên trong.

Lúc này người đi lại trên đường còn chưa quá đông, sau khi đi được một lát, Tần Lạc Xuyên tìm một cái sạp bán bánh trôi rồi ngồi xuống, gọi bốn chén bánh trôi, định ăn lót dạ một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!