Chương 42: (Vô Đề)

Tuy rằng trong lòng Tần Lạc Xuyên có chút thấp thỏm, nhưng trên mặt cũng không lộ ra, phải biết rằng cha nhà mình cũng đã giàu đến mức này, nếu như hắn lại xoắn xuýt vì tiền bán mình và tiền lương của những người này, cũng làm cha quá mất mặt rồi.

Chú Phúc lại giống như biết hắn suy nghĩ cái gì, cười một tiếng lại lấy ra một quyển sổ ra, "Đây là sổ sách, là tiền... mấy năm nay của thiếu gia, ngoài phí duy trì trạch viện hàng ngày, và tiền lương của người hầu trong nhà ra, còn dư lại mua những người này, vẫn dư một ít, trong thư thiếu gia dặn giao hết cho ngài cùng với đồ vật trong kho".

Dừng một chút lại nói tiếp, "Đồ vật trong kho hai ngày trước lão nô cũng đã kiểm kê, danh sách cũng ở bên trong".

Sau khi trải qua một loạt chuyện trước đó, Tần Lạc Xuyên cảm thấy bản thân đã có thể gặp biến không sợ, bèn nói, "Giao hết cho Thanh Nguyệt đi".

Thương Thanh Nguyệt không bất ngờ chút nào khi phu quân giao hết tất cả chuyện trong nhà cho mình xử lí, có điều tuy y mang thai, nhưng nhân thủ trong nhà đơn giản, một chút chuyện như vậy, xử lí cũng chỉ là thuận tay mà thôi.

Hơn nữa là chủ quân, cũng không thể chỉ bằng vào cưng chiều của phu quân, chỉ có nắm chắc quyền quản gia trong tay mình mới có thể xác nhận địa vị của mình trong cái nhà này.

Bởi vậy cũng không thoái thác, chỉ nói, "Cứ để đó trước đi, ngày mai ta lại xem".

"Là ta sơ sót". Chú Phúc nói, "Tiểu thiếu gia và tiểu chủ quân bôn ba đoạn đường này, đã sớm mệt mỏi, ta đã cho người quét dọn viện từ trước, ở ngay bên cạnh nơi ở trước kia của thiếu gia, nhanh đi nghỉ ngơi đi".

Nói xong lại phân phó hai đại nha hoàn, "Tố Tuyết, Thính Vũ, các ngươi đỡ tiểu chủ quân qua đấy".

Thương Thanh Nguyệt cùng lắm chỉ có thai mới bốn tháng, mặc dù eo bụng lớn hơn trước kia một chút, nhưng vẫn chưa đến mức cần người đỡ đi, thấy hai nha hoàn đi về phía mình, vội xua tay nói, "Đi phía trước dẫn đường là được".

Tần Lạc Xuyên thấy thế vươn tay về phía Thương Thanh Nguyệt, "Đi nào".

"Vâng". Thương Thanh Nguyệt đặt tay lên, hai người đi theo nha hoàn đến viện của mình.

Sau khi vào phòng Tần Lạc Xuyên mới phát hiện, trong phòng đốt chậu than, khăn trải giường và vỏ chăn cũng mới đổi, chú Phúc chuẩn bị tất cả mọi chuyện vô cùng thỏa đáng.

Hai người cả tháng liền đều ở trên thuyền, hiếm hoi mới có dịp được ở trong phòng thoải mái như vậy, Tần Lạc Xuyên muốn nghỉ ngơi đàng hoàng một lúc, hỏi nha hoàn bên cạnh, "Có nước ấm không?".

Tố Tuyết đang treo áo choàng hai người cởi xuống lên giá, Thính Vũ thì ở bên cạnh rót trà cho bọn hắn, nghe vậy trả lời, "Phúc quản gia đoán trong vòng hai ngày này hai người các ngài có thể sẽ đến kinh thành, vẫn luôn để phòng bếp chuẩn bị sẵn nước ấm ạ, nô tì lập tức bảo người đưa tới".

Rửa mặt xong, nằm trên giường ấm áp dễ chịu, không có cái loại cảm giác bồng bềnh như trên thuyền, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt rất nhanh đã ngủ.

Một giấc này ngủ đến khi trời đã tối Tần Lạc Xuyên mới tỉnh dậy, bên ngoài màn giường có ánh nến mơ hồ, Tố Tuyết đứng ở ngoài màn nhỏ giọng hỏi, "Tiểu thiếu gia, Phúc quản gia cho người đến hỏi, cơm tối sắp xong, là đến trong sảnh ăn hay bảo người đưa lại đây".

Đây là bữa cơm đầu tiên của bọn họ ở đây, đáng lí phải đi đến sảnh ăn mới đúng, nhưng Tần Lạc Xuyên suy nghĩ một chút hỏi, "Bên ngoài có lạnh không?".

Hiển nhiên Tố Tuyết không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, ngẩn ra một lúc mới nói, "Đoán chừng đêm nay sẽ có tuyết rơi, lúc này đã nổi gió".

"Vậy bảo người đưa đến đây đi". Tần Lạc Xuyên nói.

Trạch viện năm sân nối liền chiếm diện tích đất không nhỏ, từ viện hai người Tần Lạc Xuyên đang ở đến đại sảnh bên kia, có khoảng cách không ngắn, mới vừa rời giường vốn dĩ đã dễ cảm lạnh, bên ngoài lại nổi gió, đâu thể để phu lang nhà mình cảm lạnh.

Vả lại, đưa đến đây cũng không phải để bọn họ ăn ở phòng ngủ, viện nhỏ nơi bọn họ sinh hoạt hàng ngày này, ngoài phòng ngủ của bọn họ ra, còn có hai gian phòng phụ Đông Tây, thư phòng nhỏ ở sảnh ngoài đều đầy đủ đồ dùng.

Hai người ăn mặc chỉnh tề bước ra, Tố Tuyết và Thính Vũ đã dọn đồ ăn xong, đang múc canh.

Sau khi Thương Thanh Nguyệt nhìn thấy thức ăn trên bàn, không khỏi sửng sốt.

Tố Tuyết tâm tư tinh tế, thấy thế cười nói, "Đầu bếp được Phúc quản gia cố ý tìm người phương Nam, tiểu thiếu gia và tiểu chủ quân nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không".

Trên bàn gồm có bốn mặn bốn chay và một canh, phân lượng mỗi món đều không nhiều, nhưng chỉ có hai người bọn họ, không làm sao ăn hết được.

Tần Lạc Xuyên gắp một đũa nếm thử, hương vị cũng hợp khẩu vị của mình, nói, "Về sau mỗi bữa cơm để nhà bếp chuẩn bị bốn món ăn và một loại canh là được, nhiều cũng không ăn hết".

Mặc dù trên những khoản chi tiêu lớn, Tần Lạc Xuyên thường xuyên lo lắng sẽ không đủ tiền tiêu, nhưng trên phương diện thức ăn, mỗi ngày thừa ra đôi chút vẫn gánh vác nổi, chẳng qua là hắn từng trải qua cuộc sống tận thế thiếu ăn thiếu mặc, vô cùng quý trọng lương thực, cảm thấy chỉ hai người mình và Thương Thanh Nguyệt, đủ ăn là được.

Từ trước đến nay nhà bọn họ không có quy củ ngủ không lời ăn không tiếng, nghĩ tới cái gì thì nói cái đó, Thương Thanh Nguyệt uống một hớp canh rồi phân phó Tố Tuyết và Thính Vũ, "Ngày mai các ngươi cho người đến nhà họ Chu, hẻm Vĩnh Phương, phố Nam giúp ta đưa tin cho tiểu công tử nhà bọn họ".

Thính Vũ nghe vậy nhìn về phía Thương Thanh Nguyệt, kinh ngạc hỏi, "Là nhà họ Chu tiệm vải Chu Ký kia ạ?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!