Tần Lạc Xuyên vội vàng chạy về nhà, lúc từ phủ thành trở về cũng vì sợ những người khác không chịu nổi xóc nảy nên vẫn luôn đi khá chậm, lúc này con ngựa vẫn có thể chạy được.
Xe ngựa một mạch về đến của nhà, còn chưa dừng hẳn Tần Lạc Xuyên đã từ bên trên nhảy xuống, buộc chắc dây cương lên cái cây phía trước, sau đó đẩy cửa bước vào.
Tần Ngôn còn đang tưới nước cho dây mướp ở cổng chính, nghe tiếng nhìn sang, thấy vẻ mặt vội vàng của Tần Lạc Xuyên, nói, "Vừa rồi cha còn nhắc với Thanh Nguyệt, có lẽ mấy ngày nữa con sẽ về".
Tần Lạc Xuyên hỏi, "Thanh Nguyệt đâu ạ?".
Tần Ngôn liếc nhìn Tần Lạc Xuyên đã bước một chân vào trong viện, nhướng mày nói, "Không phải đã nói không đỗ Cử nhân thì đừng về nhà à, kết quả thế nào?".
"Đỗ, Giải nguyên". Tần Lạc Xuyên lời ít ý nhiều nói.
Tần Ngôn vừa lòng gật đầu, cái gáo trong tay chỉ về dưới hiên, "Đấy, đang nghỉ ngơi ở đó".
Nói xong thì xách thùng đi ra vườn ở sân sau.
Tần Lạc Xuyên nhìn qua theo hướng Tần Ngôn chỉ, chỉ thấy dưới hiên bày ghế nằm dài, Thương Thanh Nguyệt đang nằm nghỉ ngơi trên đó, chỗ eo còn đắp một cái chăn mỏng.
Hẳn là nghe được bọn họ nói chuyện, Thương Thanh Nguyệt đang chống người ngồi dậy, chậm rãi ngồi dậy từ ghế nằm, ánh mắt mê mang không biết nhìn hướng nào, thậm chí còn há miệng ngáp một cái, rõ ràng mới tỉnh ngủ.
Chờ đến khi nhìn thấy Tần Lạc Xuyên ở trong sân, Thương Thanh Nguyệt bỗng chốc ngồi ngay ngắn người lại, tiếp theo lấy chăn nhỏ đắp trên đùi vứt ra sau lưng, đứng lên nói, "Phu quân".
Ánh mắt cũng sáng lấp lánh, sau khi bước nhanh về phía Tần Lạc Xuyên hai bước, giống như nhớ ra chuyện gì, vội dừng bước chân.
Bắt đầu từ mùa hè, nếu không bận chuyện khác, thời điểm chạng vạng Thương Thanh Nguyệt đều sẽ cùng nhau tưới nước cho rau dưa trong viện với Tần Ngôn, nhưng lúc này Tần Ngôn một mình tưới nước, Thương Thanh Nguyệt lại đang nằm ngủ trên ghế, lại thấy y đứng lên đi không được mấy bước đã dừng lại, Tần Lạc Xuyên không khỏi nhớ đến lời Tiền Như Sơn nói trước đó.
Nhưng thái độ của Tần Ngôn trước đó, hình như lại không giống như có chuyện.
Tần Lạc Xuyên bước vài bước đến trước mặt Thương Thanh Nguyệt, hỏi, "Em không có chuyện gì chứ?".
Thương Thanh Nguyệt nhíu mày nghi hoặc hỏi, "Chuyện gì?".
Tần Lạc Xuyên nói, "Lúc về ta đã đến quán trà trước, Tiền Như Sơn nói em nửa tháng không đến quán trà, là bởi vì thân thể không khỏe".
"Cái đó...". Thương Thanh Nguyệt vốn đang hơi cúi đầu thấp một chút, hai mắt nhìn Tần Lạc Xuyên cũng đảo về hướng khác, nhỏ giọng nói, "Không phải chuyện lớn gì".
Nếu y không muốn nói, Tần Lạc Xuyên cũng sẽ không ép, dù sao hiện tại mình cũng đã về rồi, rất nhanh sẽ biết là chuyện thế nào.
Thấy Tần Lạc Xuyên không tiếp tục hỏi, Thương Thanh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát, nghĩ nếu phu quân hỏi tới, bản thân có thể thuận theo đó nói cho hắn biết, bằng không cứ như vậy nói thẳng ra, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Hai người, một người không hỏi, một người ngại nói, nên tạm thời bỏ qua cái đề tài kia.
Thương Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, không nhịn được đưa tay xoa nhẹ gương mặt của Tần Lạc Xuyên, nói, "Phu quân gầy đi rất nhiều".
"Nào có". Tần Lạc Xuyên có chút chột dạ, mặc dù đều thi chín ngày như nhau, nhưng ở trường thi, trừ không thể ra ngoài hoạt động và hoàn cảnh ngủ không tốt lắm ra, ăn ngon uống tốt hắn không thiếu thứ gì cả, nếu Thương Thanh Nguyệt gặp nhóm Dương Hi, mới biết được thế nào là gầy thật, hắn nào có gầy, nhiều lắm chính là đi đường mệt nhọc tạo thành.
Tần Lạc Xuyên nắm lấy cái tay đang làm loạn trên mặt mình kia, kéo người về trên ghế nằm ngồi xuống, bản thân cũng theo đó ngồi xuống ghế bên cạnh, nói, "Chồng em có một tin tức tốt muốn nói với em".
"Tin tức gì?". Thương Thanh Nguyệt ung dung thản nhiên hỏi, trong lòng lại như nổi trống, nhớ đến lời nói bản thân mơ mơ màng màng nghe được kia, có lẽ đó không phải đang nằm mơ, mà thật sự là phu quân đang nói chuyện với cha.
"Ta đỗ Giải nguyên". Tần Lạc Xuyên cười nói.
"Phu quân thật lợi hại". Thương Thanh Nguyệt nói, ánh mắt sáng lên, biết rõ hiện tại không thể có động tác quá lớn, nhưng y vẫn không nhịn xuống được, đứng dậy ôm lấy Tần Lạc Xuyên.
Chỉ là mặt còn chưa đụng tới bả vai của Tần Lạc Xuyên, Thương Thanh Nguyệt đã lập tức lui về, cau mày dè dặt hỏi, "Phu quân mấy ngày không tắm rồi?".
"Hai ngày". Tần Lạc Xuyên có chút xấu hổ trả lời.
Mọi người đều muốn về nhà sớm một chút, tối hôm qua còn bỏ lỡ chỗ dừng chân, buổi tối chỉ có thể ở dã ngoại nghỉ ngơi một đêm, ven đường lại không có sông, Tần Lạc Xuyên dù sao cũng trốn ở trong xe ngựa dùng nước để dành trong không gian lau người sơ sơ một chút, chỉ là bây giờ ban ngày nhiệt độ cao, khó tránh khỏi sẽ có chút mùi, không nghĩ tới Thương Thanh Nguyệt nhạy bén như vậy ngửi ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!