Trong đại sảnh còn có rất nhiều thí sinh, phần lớn người đều đang ôm tâm thái xem náo nhiệt mà quan sát, đến khi nghe được Dương Hi không chút do dự đồng ý đánh cược, không ít người ánh mắt đều đã thay đổi, thu lại ý nghĩ khinh thường của mình.
Lúc này phủ thành không thiếu nhất chính là thí sinh, cho nên ngày hôm sau, chuyện đánh cược của Dương Hi và người nọ gần như đã truyền đến tai tất cả thí sinh, sau đó cho dù Tần Lạc Xuyên và Dương Hi đi đến đâu, dù không bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng cũng khó tránh khỏi bị để mắt tới.
Tần Lạc Xuyên không thích trở thành mục tiêu chú ý của người khác, huống chi mấy ngày trước cũng đã dạo gần hết phủ thành, nên dứt khoát ở lại quán trọ không ra cửa nữa, thậm chí ngoài xuống lầu ăn cơm, cũng rất ít rời khỏi phòng, hoàn toàn khôi phục bản tính trạch nam.
Rất nhanh đã đến lúc yết bảng, các thi sinh đã đến trước bảng thông báo chờ từ sớm, mặc dù trước đó Tần Lạc Xuyên đã nói hết sức là được, nhưng đến ngày này thật, vẫn có chút hồi hộp, chung quy thời gian nổ lực dài như vậy, cũng chỉ vì kết quả ngày hôm nay,
Có điều hắn và Dương Hi cũng chưa đi ra ngoài, nên biết thì sớm hay muộn gì vẫn sẽ biết, cần gì phải dưới nắng gắt, rước khổ vào người.
Hơn nữa cho dù Tần Lạc Xuyên đỗ hay không đỗ, chắc chắn tin tức sẽ truyền đến quán trọ trước, rốt cuộc mọi người xem náo nhiệt lâu như vậy, nào có không muốn biết kết quả.
Trà trên bàn đã sắp lạnh, hai người Tần Lạc Xuyên và Dương Hi lại là ly đầu tiên còn chưa uống xong, hai người đều thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai nói chuyện.
Mặt trời càng lên càng cao, bóng của mái hiên in trên từng phiến đá dần dần di chuyển vào trong, Tần Lạc Xuyên thầm đếm, thời điểm còn cách chân tường mười hai phiến đá, hắn nghe được từ đầu phố truyền đến từng tiếng bịch bịch do chạy nhanh mà tạo thành.
Tần Lạc Xuyên ngẩng đầu, thấy được bóng dáng của Chu Phúc và thư đồng, cùng với vui sướng không ngăn được trên mặt hai người.
Bây giờ Tần Lạc Xuyên mới phát hiện, trước lúc này, bản thân vẫn luôn ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, sau khi nhận ra, đầu tiên là hắn có chút mất tự nhiên, sau đó mới dần dần thả lỏng, nói với Dương Hi, "Nhóm Chu Phúc đã trở lại". Dương Hi càng kích động hơn hắn, nghe vậy trực tiếp đứng lên, cúi người thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Lúc này thư đồng và Chu Phúc đã cách quán trọ không bao xa, nhìn thấy Dương Hi vươn đầu ra, thư đồng kích động mà hô, "Công tử, đỗ, đỗ rồi".
Tần Lạc Xuyên cách gần, thậm chí thấy được cơ bắp trên mặt Dương Hi cũng run run theo, mặt mày là vui mừng không sao kiềm chế được, chỉ là ngay sau đó, dường như Dương Hi ý thức được bản thân không đủ chững chạc, ho nhẹ một tiếng, rụt đầu về, bưng ly trà đã sớm lạnh lẽo trên bàn lên uống một hớp, nhưng khóe miệng nhếch lên lại chưa từng hạ xuống.
Chu Phúc và thư đồng rất nhanh đã đến cửa quán trọ, hai người còn chưa tiến vào quán trọ, tiếng của thư đồng đã truyền vào trước, "Công tử, đỗ... đỗ hạng bảy".
Thư đồng chạy quá nhanh, giọng nói vì thở hổn hển mà trở nên đứt quãng, nhưng ý tứ muốn truyền đạt mỗi một người trong quán trọ đều nghe được rõ ràng.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía nhóm Tần Lạc Xuyên bên này, Tần Lạc Xuyên cũng đứng dậy nói, "Chúc mừng Dịch Chi".
Tần Lạc Xuyên vừa mới dứt lời, Chu Phúc cũng đi tới bên cạnh bàn bọn họ, cậu chững chạc hơn thư đồng rất nhiều, đến trước mặt rồi mới nói, "Chúc mừng ông chủ, mừng đỗ Giải nguyên".
Trong nháy mắt Tần Lạc Xuyên nghi ngờ có phải tai mình nghe lầm hay không, hắn rất tự tin có thể đỗ Cử nhân, nhưng muốn thi được mười hạng đầu, vẫn là có chút không nắm chắc, nhất là trước đó Dương Hi và người nọ đánh cược.
Bởi vậy Tần Lạc Xuyên không nhịn được hỏi, "Ngưới chắc chắn không nhìn lầm?".
"Chắc chắn không sai". Chu Phúc nói, "Dưới bảng thông báo đã có người yêu cầu người đánh cược với Dương công tử xin lỗi ngay tại chỗ".
Tần Lạc Xuyên sửng sốt, loại thời điểm yết bảng này không phải rất căng thẳng à, không quan tâm bản thân thi đậu hay không, cũng nên vui vẻ hoặc khổ sở chứ, làm sao còn có người tích cực xem náo nhiệt như vậy.
Nào có ai ngờ sau khi Dương Hi và người nọ đánh cược xong, lập tức có người lén lút mở bàn đặt tiền cược, những người này đều không phải là thí sinh tham gia thi lần này, mà là quần chúng bản địa thích hóng hớt của phủ thành.
Bây giờ yết bảng, những người tham gia đặt tiền cược kia, đương nhiên cảm thấy rất hứng thú với kết quả.
Dương Hi nghe vậy hiếu kì nói, "Vậy gã có xin lỗi không?".
"Ban đầu gã nói muốn ông chủ đến trước bảng thông báo nhận lời xin lỗi". Chu Phúc nhìn mắt Tần Lạc Xuyên, cẩn thận nói, "Nhưng ta cảm thấy lấy tính cách của ông chủ, chắc chắn sẽ không đi, nên nói với gã".
Chủ yếu là lúc đó không ít người ầm ĩ lên, đều bắt cậu đi gọi Tần Lạc Xuyên lại đây, Chu Phúc quýnh lên, bèn nói là ông chủ nhà mình sẽ không đến.
Tiếp theo cậu lại nói, "Sau đó gã ngay trước mặt mọi người, thừa nhận sai lầm ngày đó của bản thân, cũng xin lỗi ông chủ".
Tần Lạc Xuyên và Dương Hi cũng chưa nghĩ đến, người này lại còn có một mặt dám làm dám chịu.
Sau xung đột ngày đó, bọn họ cũng nghe thư sinh từ trấn Vũ Khê tới nhắc qua, trước khi bọn họ tiến vào quán trọ, thì có mấy người đang bàn luận hắn và Dương Hi, chỉ là mọi người ngồi ở chỗ cách khá xa, không nghe rõ bọn gã đã nói những gì, chỉ có thể từ một hai từ ngẫu nhiên nghe được, cùng với nét mặt khinh miệt của người bàn đó, đại khái đoán ra bọn họ không phải đang nói lời hay gì.
Lúc ấy thư sinh kia và những người bàn luận đó ngồi cùng một bàn, rất có khả năng là bị dùng lời lẽ kích động.
Hiện tại nếu có thể nhận sai, cũng chỉ có thể nói quá dễ bị người dụ dỗ, lại xúc động thiếu kiên nhẫn, bản chất không xem như quá xấu, nhiều lắm là ngu xuẩn chút thôi, Tần Lạc Xuyên và Dương Hi cũng không so đo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!