Chương 33: (Vô Đề)

Xuân qua thu đến, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng Bảy.

Trong hơn nửa năm đã qua đó, cuộc sống của Tần Lạc Xuyên trôi qua đơn giản nhưng lại bận rộn, cứ cách mấy ngày lại cùng Thương Thanh Nguyệt lên trấn một chuyến, Thương Thanh Nguyệt là đi thị sát tình hình quán trà, còn hắn thì đến thư viện mượn sách trả sách, cùng với thỉnh giáo Viện trưởng Dương một vài vấn đề.

Thời gian lên trấn thì không có quy tắc cố định, thông thường đều là vì Tần Lạc Xuyên đọc xong một đống sách, hoặc là gặp phải vấn đề khó hiểu nào đó, ngày hôm sau hai người sẽ lập tức đi một chuyến.

Như vậy cũng tiện cho Thương Thanh Nguyệt xem xét tình hình của quán trà, không biết bọn họ sẽ đến lúc nào, kiểm tra bất ngờ, mới có thể thấy được trạng thái chân thật nhất của quán trà.

Thi Hội vào thượng tuần tháng Tám, xuất phát từ trấn Vũ Khê, đến phủ thành ít nhất cũng cần thời gian mười ngày, sau khi đến rồi, chung quy các thí sinh cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể tham gia thi với trạng thái tốt nhất.

Do đó muộn nhất là trung tuần tháng Bảy phải xuất phát.

Cộng với thời gian thi và thời gian chờ yết bảng sau đó, cho dù Tần Lạc Xuyên không trì hoãn, lúc trở về cũng đã một tháng sau.

Tháng hắn không có ở đây, lại vừa khéo là Trung thu, không chỉ trong nhà nhiều chuyện, mà quán trà cũng sẽ bận hơn, một ít chuyện cần hắn làm, phải sớm sắp xếp xong mới được.

Ví dụ như nước đường bánh nướng cần dùng đến khi làm bánh Trung thu.

Từ khi quán trà khai trương đến nay, ngày thường cũng sẽ bán một ít bánh Trung thu cùng với những loại bánh ngọt khác, Tần Lạc Xuyên cũng đã sớm dạy cho đầu bếp chính làm sao để nướng bánh Trung thu, nhưng nước đường vẫn luôn là do nhà bọn họ làm sẵn rồi đưa qua.

Dù sao mỗi ngày quán trà chỉ nướng nhiều nhất một mẻ, bán xong sẽ không còn, nước đường cần dùng cũng chỉ một chút như vậy.

Có kinh nghiệm của năm ngoái, Thương Thanh Nguyệt cảm thấy mặc dù năm nay quán trà vẫn liên tục bán bánh Trung thu, nhưng cuối cùng lúc đến tết Trung thu, số lượng có thể bán ra so với năm ngoái chắc chắn chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.

Lợi nhuận của bánh Trung thu cao, y cũng sẽ không buông tha cơ hội tốt để kiếm tiền này.

Vì thế vào trước khi Tần Lạc Xuyên lên đường, hai người lại đi vào núi một chuyến, hái về không ít chanh xanh, nấu với đường phèn thành nước đường bánh nướng, để dành khi làm bánh Trung thu dùng.

Từ sau khi hai người kết hôn, còn chưa từng xa nhau, lần này Tần Lạc Xuyên vừa đi thì ít nhất một tháng, hai người đều có chút không nỡ.

Buổi tối trước khi lên đường, Thương Thanh Nguyệt chỉnh lí lại đồ vật Tần Lạc Xuyên phải mang theo một lần cuối cùng, ly và ấm để uống nước, túi hương đuổi muỗi, khăn rửa mặt và khăn tắm, cùng với quần áo để mặc, tất cả đều đã phân loại và chỉnh lí lại, chờ ngày mai lúc xuất phát mang lên xe ngựa là được.

Nhìn đồ vật chất đầy bàn kia, Tần Lạc Xuyên cảm thấy hạnh phúc, đồng thời lại có chút đau đầu, "Những thứ khác thì không nói, nhưng mang nhiều quần áo như vậy, ta cũng không mặc hết được đâu, cũng đâu phải mỗi ngày thay xong là ném luôn".

Thương Thanh Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái nói, "Cũng không phải tất cả đều là quần áo mùa nóng, qua thêm nửa tháng, thời tiết sẽ chuyển lạnh, không mang theo một ít quần áo dày dặn, đến lúc đó lấy gì mặc".

Tần Lạc Xuyên muốn nói chỉ hơi lạnh một chút, hắn cũng không sợ đông lạnh, hơn nữa nếu lạnh thật, đến cửa hàng trang phục mua mấy bộ cũng tiện, chỉ là nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thương Thanh Nguyệt, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, có người nghiêm túc suy nghĩ vì bản thân như vậy, làm sao có thể nỡ bác bỏ ý tốt của y.

Thương Thanh Nguyệt thấy Tần Lạc Xuyên đồng ý, lại chỉ vào đống chăn và một cái gối dựa thật to đặt trên giường, nói, "Ngày mai phu quân cũng mang hai cái này theo, ở trên xe ngựa dựa vào nó nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn nhiều".

"Được". Chăn và gối dựa Tần Lạc Xuyên hoàn toàn không có ý kiến, mặc dù xe ngựa là chính tay hắn cải tiến, ngồi lên thoải mái hơn so với hồi mới mua về không ít, nhưng chung quy là phương tiện dễ xóc nảy, hơn nữa đường đi không bằng phẳng, ngồi lâu chắc chắn sẽ khó chịu, có chăn và gối dựa, hẳn là có thể giảm bớt không ít.

"Đúng rồi, còn có cái này". Thương Thanh Nguyệt nói xong lấy một túi tiền từ trong ngăn tủ ra, đưa cho Tần Lạc Xuyên, nói, "Phu quân mang theo dự phòng".

Tần Lạc Xuyên có loại dự cảm không tốt lắm, sau khi nhận túi thì mở ra, thấy bên trong quả nhiên là mấy tờ ngân phiếu xếp đến chỉnh chỉnh tề tề, lấy ra đếm thử, có tất cả năm tờ, mỗi tờ một trăm lượng, hẳn là tất cả tiền bạc quán trà kiếm được từ khi khai trương đến nay.

Hắn không nhịn được giật giật gân xanh trên trán, nói, "Trên người ta vẫn còn tiền".

"Ta biết". Thương Thanh Nguyệt nghiêm túc nói, "Nhưng phu quân phải đi xa nhà, mang thêm chút tiền trên người, tóm lại sẽ không sai".

Tần Lạc Xuyên: "Cho dù không mang tiền ra cửa, phu quân của em vẫn có thể sống rất tốt như thường".

"Ta tin tưởng phu quân". Thương Thanh Nguyệt nói, "Nhưng...".

Đối với Tần Lạc Xuyên mà nói, không có nhưng nhị gì hết, hắn đường đường là một thằng đàn ông trưởng thành, bản thân không thể kiếm nhiều tiền bằng phu lang cũng thôi đi, nào có đạo lí đi ra ngoài một chuyến, lại mang hết tiền bạc phu lang kiếm hơn nửa năm đi, nhìn Thương Thanh Nguyệt còn đang ở đó lải nhải, lại nghĩ đến ngày mai bọn họ sẽ phải xa nhau...

Thổi đèn, đẩy ngã người ta.

Làm liền một mạch mấy động tác, trong phòng nháy mắt lập tức yên tĩnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!