Chương 32: (Vô Đề)

Qua Tết, từ mùng hai đến rằm tháng Giêng, trừ hôm mùng tám cùng Thương Thanh Nguyệt lên trấn để mở cửa quán trà ra, những ngày khác, Tần Lạc Xuyên đều trải qua trong vòng xoay mời và được mời với người trong thôn.

Mười mấy ngày như vậy, Tần Lạc Xuyên cảm giác số rượu bản thân đã uống cũng sắp tính theo vại, đến rằm tháng Giêng hôm ấy, có nghĩa là Tết này cuối cùng đã kết thúc rồi, Tần Lạc Xuyên cũng không nhịn được thở phào một hơi.

Quán trà vào tết Nguyên tiêu có hoạt động, chuyện này bọn họ đã thương lượng xong vào ngày mở cửa hôm đó.

Nếu là tết Nguyên tiêu, hoạt động giải đố đèn đương nhiên là lựa chọn phù hợp với không khí ngày lễ nhất, mà hoạt động này vốn chỉ hướng đến phần tử trí thức, bởi vậy Tần Lạc Xuyên lại nói tin tức với Dương Hi, để anh tuyên truyền một chút với các thầy giáo và học trò trong thư viện, thuận tiện lại giúp đưa ra một ít câu đố.

Sau khi Dương Hi nghe xong lập tức vỗ ngực nói, "Ông cứ việc yên tâm, buổi tối hôm Nguyên tiêu, tôi bảo đảm quán trà không còn chỗ ngồi".

Không nói đến thân phận Viện trưởng thư viện của cha Dương Hi, chỉ bằng sức ảnh hưởng của anh trong thư viện, muốn để quán trà không còn chỗ ngồi quả thật không phải chuyện khó, Tần Lạc Xuyên gật gật đầu nói, "Cảm ơn, đến lúc đó người của thư viện, mỗi bàn tặng một phần ăn nhẹ".

Cái này là ý tưởng của Thương Thanh Nguyệt, hoạt động hôm nay của quán trà, vốn chẳng nhằm mục đích kiếm tiền, thậm chí sẽ bỏ ra không ít vốn, nhưng trải qua đêm nay, tin rằng Tần Lạc Xuyên có thể quen biết không ít thư sinh trong thư viện, thậm chí là thầy giáo.

"Đúng rồi". Dương Hi lại hỏi, "Đến lúc đó giải được câu đố hai người chuẩn bị khen thưởng cái gì, cần phải chuẩn bị vài thứ mọi người cảm thấy hứng thú mới được đấy".

Tần Lạc Xuyên nói, "Khen thưởng theo số lượng đáp án đúng, khi kết thúc, giải đúng nhiều nhất khen thưởng chín phần gà thần tiên, chín phần bánh ngọt, trong vòng một năm có thể đến quán trà đổi phần thưởng bất cứ lúc nào, hạng nhì và hạng ba tương ứng là sáu phần và ba phần, còn những người giải được số lượng nhất định, cũng đã chuẩn bị những thứ như:

giấy, bút, mực, nghiên để khen thưởng".

"Đương nhiên, ba hạng đầu nếu không muốn lấy thức ăn, cũng có thể đổi thành tiền bạc hoặc đồ dùng thư phòng giá trị tương đương".

Những phần thưởng này có thể nói là suy xét khá toàn diện, nếu như tổ chức hội đố đèn ở quán trà, dù sao cũng phải cho quán trà tuyên truyền sản phẩm chiêu bài mới đúng, nhưng lại sợ người giành giải là người có gia cảnh bần hàn, nên có thể đổi thành tiền bạc giá trị tương đương, cũng là một kiểu chiếu cố đối với thư sinh.

Những thứ như giấy mực bút nghiên này thì càng không cần phải nói, cách vách chính là cửa hàng dụng cụ thư phòng được Hạ Phi Tinh mở, đã tuyên truyền giúp bọ họ, bản thân Tần Lạc Xuyên cũng có thể dùng giá ưu đãi nhất mua được hàng hóa, hơn nữa cần bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không cần lo lắng mua nhiều không dùng hết, hoặc là mua ít không đủ dùng.

Dương Hi: "...".

Sau khi Dương Hi nghe xong khiếp sợ đến thật lâu không nói gì, cuối cùng lẩm bẩm nói, "Tôi không giúp ông ra câu đố đâu, ông đi tìm cha tôi đi, tôi cũng muốn tham gia so tài giải đố".

Chín phần gà thần tiên đấy, còn có bánh ngọt, làm anh khó mà không động lòng.

Phải biết rằng hiện tại quán trà vẫn như cũ kiên định không thay đổi mỗi ngày chỉ cung ứng mười phần, nhưng người muốn ăn lại không chỉ có bao nhiêu đó, đơn đặt hàng cũng đã xếp hàng đến ba tháng sau rồi.

Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của anh, Tần Lạc Xuyên cười nói, "Không phải đã mở cửa sau cho ông rồi à, muốn ăn cứ nói trước một ngày với chưởng quỹ Tiền là được".

"Thế không giống". Dương Hi lắc đầu nói.

Vừa mới bắt đầu cho rằng Tần Lạc Xuyên chỉ làm một hội đố đèn đơn giản, đến lúc đó tùy ý kéo một nhóm người từ thư viện đến là được rồi, hiện tại vừa nghe nói những phần thưởng này, sợ là không ít người sẽ động lòng.

Những học trò trong nhà có tiền có thể xem những thứ này là phần thưởng, sau này dẫn người nhà hoặc bạn tốt đến ăn, cũng có thể diện.

Trong nhà nghèo khó một chút, cũng có thể trực tiếp đổi phần thưởng thành tiền bạc, cũng có thể bù vào không ít chi phí trong nhà.

Hơn nữa ngoài ba người đứng đầu ra, giải được số lượng nhất định, cũng có thể nhận được một ít dụng cụ thư phòng, đây đều là những thứ nhóm thư sinh dùng hàng ngày.

Chỉ sợ đến cuối cùng, cuộc cạnh tranh sẽ kịch liệt hơn mọi người tưởng tượng.

Dương Hi muốn tham gia, tất nhiên nguyên do là muốn có được phần thưởng, nhưng muốn hơn vẫn là cái danh hiệu vẻ vang đoạt giải nhất này.

Nếu anh muốn tham gia so tài, Tần Lạc Xuyên cũng không cố ép anh, dù sao loại chuyện ra câu đó đèn này, một nhà ba người bọn họ cũng có thể lên sân khấu, hơn nữa Dương Hi cũng đã nói, có thể đi tìm cha anh, Tần Lạc Xuyên cũng không khách sáo nữa.

Vào hôm Nguyên tiêu, buổi sáng và buổi trưa quán trà đều không buôn bán, mọi người đều đang bận rộn trang trí bối cảnh cho hội đèn buổi tối.

Tất cả bàn ghế bên trong sảnh chính đều được dời đến bên trên, một khoảng đất ở giữa đã trống không, đặt vào mấy cây khô cao hơn người một chút, câu đố viết trên giấy thì được treo trên cành khô bằng dây nhỏ.

Sợ nhiều người, bên dưới mấy cây này không đủ chỗ đứng, những câu đố còn lại được dán trên tường và trên bàn ghế.

Trên vách tường xung quanh nhà, mỗi vách đều thắp bốn cây nến lớn, chiếu cả đại sảnh sáng choang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!