Chương 31: (Vô Đề)

Bắt đầu từ hôm đó, quả nhiên Tần Lạc Xuyên chăm chỉ hơn không ít, mặc dù vẫn chưa đến mức gà gáy mỗi ngày là dậy đọc sách, nhưng một ngày ngoài phụ Thương Thanh Nguyệt một tay chuẩn bị đồ ăn Tết, phần lớn thời gian đều ngâm vào trong sách.

Ngoài ôn tập sách vở ra, không thể thiếu mỗi ngày còn có viết chữ, sau thi Hương là thi Hội rồi đến thi Đình, càng về sau, yêu cầu đối với chữ viết của thí sinh chỉ càng cao, trước đó mặc dù hắn đã khổ luyện qua một đoạn thời gian, có thể miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn lúc thi Viện, nhưng cuối cùng vẫn kém trình độ điêu luyện một chút.

Chữ của Tần Lạc Xuyên là Tần Ngôn dạy, tuy là chữ Khải tiêu chuẩn, nhưng ở chỗ chi tiết, kiểu chữ của hai người vẫn sẽ có một ít chỗ tương tự.

Chữ của Tần Ngôn đã đủ chuẩn, Tần Lạc Xuyên cũng lười đến thư viện mượn thêm bảng chữ mẫu, dứt khoát lấy bảng chữ mẫu lúc trước Tần Ngôn viết luyện tập theo.

Đồ của Tần Ngôn đều là ông tự giữ, lúc Tần Lạc Xuyên đi mượn, nghe nói hắn muốn luyện tập theo, Tần Ngôn đầu tiên là chần chừ một chút, cuối cùng mới nói, "Mà thôi, cầm đi đi".

Tần Lạc Xuyên khó hiểu, trước đó vẫn là Tần Ngôn chủ động đưa cho hắn luyện tập, làm sao lúc này lại giống như không quá sẵn lòng, bèn hỏi, "Có vấn đề gì ạ?".

Chắc hẳn không phải là không tự tin với chữ của chính mình nhỉ, Tần Lạc Xuyên nghĩ thầm, trước đây lúc dạy hắn viết chữ, Tần Ngôn còn tràn đầy tự tin nói, ngón chữ này của ông cho dù lấy đi tham gia thi Hội thi Đình cũng không có vấn đề gì.

Từ trước đến nay Tần Ngôn không biết khoa trương, ông nói có thể, vậy nhất định có thể.

"Không sao". Tần Ngôn rủ mắt xua tay nói, giống như không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, chỉ nói, "Những thứ này con dùng xong rồi thì trả lại cha".

Người một nhà mỗi người bận rộn chuyện của chính mình, chớp mắt đã cách năm mới không đến mấy ngày.

Chuyện vụn vặt nhiều hơn, thời gian rảnh rỗi vào ban ngày của Tần Lạc Xuyên cũng ít đi, nhưng không muốn giảm bớt thời gian đọc sách, cũng chỉ có thể ngủ muộn hơn hoặc là dậy sớm hơn một ít.

Giai đoạn đầu Thương Thanh Nguyệt còn đau lòng phu quân nhà mình quá mức vất vả, sau đó được cha nhắc nhở, lại phát hiện phu quân nhà mình cho dù tối muộn mới ngủ, sáng sớm ngày hôm sau vừa đến giờ là sẽ đúng hạn thức dậy, hơn nữa ban ngày cũng không có trạng thái tinh thần không tốt.

Thế là không nhiều lời nữa, chỉ bảo phu quân tự mình chú ý thân thể nhiều một chút, chuyện trong nhà y có thể làm thì sẽ cố gắng ôm đồm hết, để phu quân bớt làm một ít chuyện, là có thể có thêm thời gian đọc sách.

Hai năm qua, toàn bộ trấn trên Tần Lạc Xuyên cũng chỉ tặng quà Tết cho Dương Hi, năm nay lại thêm Hạ Phi Tinh, hơn nữa Hạ Phi Tinh còn giúp bọn họ không ít, trong nhà Dương Hi lại vừa thêm người, hai phần lễ vật đều không thể quá đơn giản.

Bản thân Tần Lạc Xuyên không chịu nổi nhất chính là những chuyện vụn vặt như giao tiếp tình người này, năm nay Thương Thanh Nguyệt không chỉ ôm đồm hết tất cả, mà còn xử lí gọn gàng ngăn nắp hết.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả quà tặng, chồng chồng hai người lại đối chiếu danh mục quà tặng một lần nữa, xác nhận không thành vấn đề xong, sáng sớm ngày hôm sau lập tức kéo đồ vật lên trấn trên.

Danh mục quà tặng có mấy thứ bánh ngọt, phải đến quán trà lấy, trước mấy ngày, Thương Thanh Nguyệt đã dặn dò Tiền Như Sơn, từ hôm nay quán trà tạm ngừng buôn bán, đầu bếp thì nướng bánh ngọt bọn họ cần để tặng lễ, nhóm tiểu nhị thì tổ chức dọn dẹp lần cuối trước Tết.

Thời điểm hai người đến quán trà, bánh ngọt muốn tặng Dương Hi và Hạ Phi Tinh đã chuẩn bị xong từ lâu, còn được đóng gói tinh xảo.

Tiền Như Sơn tự tay lấy ra từng loại bánh ngọt đưa cho Tần Lạc Xuyên, nói, "Cái này là tặng cho ông chủ Hạ và Dương công tử, những loại khác còn đang nướng, phải muộn một chút mới xong được".

Nếu quán trà của nhà mình có bánh ngọt, Thương Thanh Nguyệt dứt khoát để bọn họ nướng thêm một ít, đến lúc đó biếu các cụ vai vế lớn trong thôn, cũng đỡ phải đi mua, huống chi hiện tại còn chưa đến một tháng, bánh ngọt của quán trà nhà bọn họ ở trấn trên đã là tiếng lành đồn xa, lấy đi tặng người khác cũng có thể diện hơn.

"Cái này không gấp". Tần Lạc Xuyên nói, "Dù sao buổi chiều lúc bọn ta đi mới lấy".

Tiền Như Sơn gật đầu một cái tỏ vẻ đã biết.

Thương Thanh Nguyệt liếc nhìn phu quân nhà mình, lại cười bổ sung, "Buổi trưa chú bảo đầu bếp làm hai bàn đồ ăn ngon, cứ việc dùng nguyên liệu có sẵn sau bếp, thiếu thì bảo người đi mua, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, đến lúc đó lại kết toán tiền công tháng này, buổi chiều cũng về nhà sớm một chút, nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn Tết".

Những việc này quả thật Thương Thanh Nguyệt suy xét chu đáo hơn Tần Lạc Xuyên rất nhiều, vừa mới dứt lời, nhóm tiểu nhị đang làm việc bên cạnh lập tức cất cao giọng nói, "Cảm ơn đại chưởng quỹ".

Tiền Như Sơn quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ một cái, trên mặt lại là ý cười càng sâu, hỏi, "Buổi trưa hai vị có muốn đến đây cùng ăn cơm không?".

Thương Thanh Nguyệt nghe vậy nhìn Tần Lạc Xuyên, chờ hắn quyết định.

"Đến đây đi". Tần Lạc Xuyên nói, thời gian này, đoán chừng Dương Hi và Hạ Phi Tinh cũng bận đến bù đầu bù cổ, bọn họ về quán trà ăn cơm sẽ tiện hơn.

Chỉ có Dương Hi và Hạ Phi Tinh, hai người cũng không việc gì phải theo quy cũ xa gần thân sơ hoặc là vai vế để tặng quà, Hạ Phi Tinh ở gần quán trà hơn một ít, hai người bèn đến chỗ gã ở trước.

Lúc được tiểu tư dẫn đến thư phòng của Hạ Phi Tinh, vừa vặn gặp phải chưởng sự cấp dưới ôm sổ sách bước ra, Tần Lạc Xuyên liền hỏi, "Không quấy rầy anh nghị sự chứ?".

"Không có, vừa bàn xong đợt này, phía sau dù sao cũng đã chờ rồi, chờ thêm một lát cũng không sao". Hạ Phi Tinh nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!