Ngày hôm sau lúc Tần Lạc Xuyên thức dậy, thấy Thương Thanh Nguyệt đang dựa vào bả vai mình, ngủ đến gương mặt đỏ ửng, trong hô hấp có hương rượu nhè nhẹ.
Nhóc ma men tối hôm qua làm ầm ĩ rất lâu, bây giờ đương nhiên chưa dậy, Tần Lạc Xuyên nghiêng người nhìn trong chốc lát, sau đó chậm rãi rút cánh tay đang được đối phương ôm của mình ra.
Hắn là người phương Nam điển hình, cho dù mấy năm nay mùa đông nhìn thấy tuyết rất nhiều lần, nhưng mỗi buổi sáng khi tuyết rơi, vẫn sẽ vừa thức dậy đã muốn rời giường lao ra ngoài chạy một vòng.
Huống chi hắn còn phải rời giường chuẩn bị trước một chút, sau khi Thương Thanh Nguyệt tỉnh dậy, có nước ấm rửa mặt, có cháo nóng sưởi ấm dạ dày, sẽ giảm bớt không ít khó chịu khi say rượu.
Sau khi rút cánh tay ra, người ngủ say nhíu mày một cái, Tần Lạc Xuyên vội vàng nhét chăn bên phía mình qua.
Hắn thể nhiệt, chăn cũng ấm hơn bên phía Thương Thanh Nguyệt không ít, được chăn bông ấm áp bao vây, Thương Thanh Nguyệt dùng gương mặt cọ cọ chăn, lại tiếp tục thiếp đi.
Sau khi rời giường, đầu tiên Tần Lạc Xuyên đến nhà bếp nhóm lửa, đã qua một đêm, đoán chừng giường đất bên Tần Ngôn cũng không còn bao nhiêu độ nóng, nhóm bếp xong, bên trên đun nước nóng, cách một bức tường hơi nóng men theo phía sau thông đến dưới giường đất trong phòng Tần Ngôn, bên kia cũng có thể nóng lên.
Sau khi lửa cháy, Tần Lạc Xuyên ném vào bên trong mấy cây củi lớn, cầm lấy mấy củ cà rốt tối hôm qua lấy lên từ hầm đất, đi đến bên ngoài sân bắt đầu đắp người tuyết, dù sao muốn đốt xong một cây củi lớn vẫn tốn chút thời gian, không cần lúc nào cũng nhìn.
Trong lúc đắp người tuyết, hắn lại về nhà bếp trông lửa vài lần, chờ nước trong nồi đun sôi, một con người tuyết cũng đã đắp xong.
Người tuyết trắng trẻo mập mạp đứng dưới tán cây, cà rốt làm cái mũi, cành khô làm đôi mắt và miệng, vô cùng đáng yêu.
Tần Lạc Xuyên thưởng thức trong chốc lát, rồi lại dùng tuyết đắp lên thân cây không lớn ở phía sau một con thỏ trong dáng vẻ đang ôm cây, nhìn từ phía trước, chỉ có thể nhìn thấy cái đầu tròn tròn của bé thỏ trắng cùng bốn cái chân đáng yêu.
Lúc này Tần Lạc Xuyên mới hài lòng.
Quay về rửa mặt xong, Tần Lạc Xuyên lấy than củi đã không còn khói trong lòng bếp đặt vào hai chậu than, lại thêm củi vào lòng bếp một lần nữa, hai cái chậu than một cái thì đặt trong nhà chính, một cái khác thì bưng đến phòng ngủ của hắn và Thương Thanh Nguyệt.
Bắt đầu mùa đông tới nay, cho dù ngày hôm đó có muốn thay quần áo hay không, Thương Thanh Nguyệt đều sẽ gấp sẵn quần áo ngày hôm sau muốn mặc trước một ngày, đặt chỉnh tề trên bàn nhỏ dưới chân giường, như vậy ngày hôm sau dậy là có thể lập tức mặc vào, không cần lại đến ngăn tủ lục tìm.
Tần Lạc Xuyên đặt chậu than ở chỗ cách giường ước chừng ba thước, lại đặt một cái ghế dài bên cạnh chậu than, sau đó khoác quần áo của Thương Thanh Nguyệt lên mặt trên ghế dài, như vậy quần áo được hun bởi hơi nóng của chậu than, đợi Thương Thanh Nguyệt rời giường, lúc mặc vào sẽ không cảm thấy lạnh.
Hơn nữa chậu than cách giường ba thước, từ trên giường bước xuống là có thể cảm nhận được hơi nóng của chậu than, cũng không cần lo lắng màn giường sẽ vô tình đụng phải mà bén lửa.
Bên Tần Ngôn thì không cần rắc rối như vậy, vốn ông ngủ trên giường đất, lúc này Tần Lạc Xuyên lại đốt lửa, phỏng chừng cả cái giường đều đã nóng hầm hập, đặt quần áo lên trên giường một lát là sẽ nóng ngay.
Sau khi nhẹ chân nhẹ tay làm xong những chuyện này, Tần Lạc Xuyên lại đến nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng hôm nay.
Tối hôm qua ba người đều ăn nhiều, lại uống không ít rượu, buổi sáng tốt nhất nên ăn thanh đạm một chút, Tần Lạc Xuyên nấu cháo trắng, lại lấy ra ba cái trứng vịt muối, đến lúc đó ăn kèm với cháo trắng, cũng có thể có chút mùi vị.
Thời điểm cháo sắp nấu xong, Thương Thanh Nguyệt và Tần Ngôn cũng thức dậy, nhìn thấy Thương Thanh Nguyệt bưng chậu than từ trong phòng ra tới, còn có chậu than đốt trong nhà chính và trà nóng trên bàn, Tần Ngôn nhịn không được trêu chọc nói, "Cả một năm cũng chỉ có mấy ngày tuyết rơi này mới thấy con cần mẫn như thế".
Thương Thanh Nguyệt không hiểu nói, "Vì sao ạ".
Tần Ngôn nói, "Con ra sân nhìn một cái là hiểu".
Thương Thanh Nguyệt nghe vậy thật sự muốn mở cửa đi ra ngoài xem ngay, Tần Lạc Xuyên thấy thế vội vàng nói, "Bên ngoài lạnh, ăn xong bữa sáng trước rồi xem, buổi sáng chúng ta đi lên núi một chuyến, tối hôm qua tuyết rơi dày, hẳn là có thể bắt được thỏ và gà rừng".
Vừa nghe nói muốn lên núi bắt thỏ, Thương Thanh Nguyệt lập tức bị dời sự chú ý, nghe lời đi rửa mặt trước.
Tần Ngôn thấy thế chỉ mơ hồ liếc nhìn Tần Lạc Xuyên một cái, không nói gì.
Trên đùi Tần Ngôn còn bệnh cũ, ngày thường cũng rất sợ bị lạnh, loại thời tiết tuyết rơi dày này, lại càng ngay cả cửa cũng không thể ra.
Chuyện đi lên núi bắt thỏ và gà rừng, đương nhiên là không liên quan đến ông, mặc dù ông cũng chẳng hứng thú gì.
Sau khi ăn xong Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt đổi giày, lại mặc thêm quần áo rồi mới ra cửa.
Tuyết đã ngừng rơi từ lúc trời còn chưa sáng, nhưng trên mặt đất đã tích một tầng thật dày, mỗi một bước chân đều ngập đến nửa cẳng chân.
Giày bọn họ đang mang, là dùng da động vật trực tiếp may lên trên giày bình thường, lại tiếp tục quấn lên trên cẳng chân, như vậy nước mưa cũng sẽ không thấm vào được, hơn nữa còn có thể dẫn đến tác dụng giữ ấm ở một mức nhất định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!