Nói xong, Tần Lạc Xuyên thấy thân thể người nọ run một cái không quá rõ ràng, bước chân cũng chậm lại, nhưng không có hoàn toàn dừng lại, phỏng chừng là đang suy đoán mục đích nói lời này của hắn.
Lúc nói đưa y trở về xong, Tần Lạc Xuyên ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chung quy vẫn tốt hơn so với sau khi trở về còn phải lo lắng người này có thể tiếp tục lạc đường hay không, dù sao hắn cũng không phải lần đầu tiên đưa người trong thôn đi về, trước đây gặp phải tình huống có trẻ nhỏ ở trong núi chơi đùa mà trời lại sắp tối, hắn cũng sẽ đưa một đoạn đường.
Vì vậy hắn đi mấy bước đến phía trước người nọ rồi nói, "Đi nhanh lên đi, muộn thêm chút nữa sẽ không nhìn thấy".
Thanh niên không nói nữa, chỉ im lặng đi theo phía sau Tần Lạc Xuyên.
Rõ ràng nếu so với thanh niên thì Tần Lạc Xuyên đi nhanh hơn nhiều, thanh niên lại không nói gì cả, lúc sắp không theo kịp thì chạy chậm mấy bước, nghe tiếng hít thở của người phía sau bởi vì vận động mà trở nên dồn dập, Tần Lạc Xuyên cũng không quay đầu lại nhìn, bước chân cũng không chậm lại.
Hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thời điểm đi đến cánh rừng thông kia, bầu trời tốt xấu gì cũng còn chút ánh sáng, chỉ là chờ sau khi vào cánh rừng, cũng đã không nhìn thấy đường dưới chân.
Thường ngày Tần Lạc Xuyên đã đi quen, không cần nhìn đường dưới chân, chỉ cần nhìn đến thân cây bên cạnh cũng biết nên đặt chân chỗ nào, lại nên làm thế nào mới có thể ra khỏi rừng nhanh nhất.
Lo lắng thanh niên không theo kịp, Tần Lạc Xuyên bèn bẻ một nhánh cây, một đầu tự mình nắm, một đầu đưa cho thanh niên nói, "Cậu nắm nhánh cây đi theo ta, đừng để lạc đường đấy".
Thanh niên liếc nhìn nhánh cây, lại nhìn một mảng rừng cây đen nhánh trước mặt, chỉ do dự trong phút chốc rồi nhận lấy nhánh cây Tần Lạc Xuyên đưa qua.
Sợ đối phương không cẩn thận giẫm hụt, sau khi tiến vào cánh rừng, Tần Lạc Xuyên không còn không nói lời nào nữa, mà thỉnh thoảng nhắc nhở thanh niên, chỗ nào nên bước sang trái một chút, chỗ nào có hố nhỏ, thanh niên cũng đều làm theo từng cái.
Cho dù chỉ một hai âm tiết, cũng có thể nhận thấy được đại khái tam trạng của người nói chuyện, Tần Lạc Xuyên không khỏi cảm thán người này cũng quá điềm tĩnh, bị một người xa lạ như mình dẫn đi trong núi, vậy mà lại không chút sợ hãi nào.
Lại không biết một đầu khác của nhánh cây đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay của đối phương thấm ướt, hơn nữa chỉ cần hắn làm ra bất cứ chuyện gì qua mức, cái tay trống kia của đối phương sẽ lập tức phát động công kích với hắn.
Sau khi ra khỏi cánh rừng, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy trên đường có đám trẻ dắt trâu trở về cùng với thôn dân mới làm xong việc ngoài đồng, một cánh tay khác vẫn luôn co trong tay áo của thanh niên mới duỗi ra.
Tần Lạc Xuyên vẫn chưa phát hiện, chỉ quay đầu lại nói, "Đến rồi".
Thanh niên rất phức tạp liếc nhìn Tần Lạc Xuyên, cuối cùng tất cả cảm xúc đều hóa thành biết ơn, "Cảm ơn".
Ngoài bìa rừng hơi sáng hơn bên trong một chút, Tần Lạc Xuyên không tiếp tục đi ra ngoài, sau khi nhìn thanh niên cõng sọt ra khỏi cánh rừng, đi lên con đường về thôn, theo đám trẻ thả trâu trở về, mới quay trở lại chạy về nhà.
Dọc theo đường đi dưới chân không ngừng nghỉ, lúc về đến nhà cũng đã không nhìn thấy một tia nắng, ngược lại thì trên bầu trời mặt trăng đã bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tần Ngôn đang cầm quạt hương bồ ngồi ở cửa, nghe được tiếng bước chân liền nói, "Hôm nay con về trễ".
Tần Lạc Xuyên đặt sọt xuống, lại khều ngọn đèn dầu trong phòng sáng lên, mới nói, "Trên đường gặp phải chút chuyện, trì hoãn một chút".
"Chuyện gì?". Nếu như đặt vào lúc thường, Tần Ngôn cũng lười hỏi, chỉ là hôm nay Tần Lạc Xuyên phải đi tìm đất xây nhà, sợ hắn gặp phiền toái gì, bởi vậy mới đặt câu hỏi.
Tần Lạc Xuyên thuận miệng đáp, "Lúc trở về gặp được một người lạc đường trong núi, bèn đưa người ta ra ngoài".
Tần Ngôn nghe vậy con ngươi đảo một vòng, hỏi, "Là một song nhi?".
"Làm sao cha biết?". Tay Tần Lạc Xuyên đang lấy đồ vật trong sọt ngừng một chút, quay đầu khó hiểu nhìn về phía Tần Ngôn.
"Cha không chỉ biết là một song nhi, còn biết chắc chắn không phải người trong thôn gần đây". Tần Ngôn giơ quạt hương bồ lên, vỗ vào lòng bàn tay từng nhịp từng nhịp, đắc ý nhướng mày liếc nhìn Tần Lạc Xuyên đang nhìn về phía mình, nói ra suy đoán của bản thân, "Nếu như là đứa nhỏ nhà ai mà nói, chắc chắn con sẽ nói thẳng tên. Hơn nữa người trong thôn quanh đây không có khả năng sẽ lạc đường, vậy chỉ có thể là họ hàng nhà ai, hoặc là lại có người dọn đến sống gần đây".
"Người không quen thuộc nơi này, sẽ không để phụ nữ hoặc trẻ em một mình vào núi, nếu là đàn ông mà nói, dưới tình huống không phải quá muộn, lấy tính cách của con, chỉ sẽ chỉ đường mà thôi, sẽ không cố tình dẫn đi một đoạn đường, cho nên chỉ có thể là song nhi".
Nghe xong phân tích của Tần Ngôn, Tần Lạc Xuyên cảm thấy hình như đúng là như vậy thật, hắn quyết định đưa người nọ rời núi, chính xác là sau khi biết đối phương là song nhi.
Song, hắn cũng không để ý lắm, thế này cũng giống như lễ nghi thân sĩ kiếp trước vậy, mặc dù bề ngoài song nhi thoạt nhìn không khác đàn ông, nhưng chung quy trên giới tính thật sự khác nhau, mà tố chất thân thể thật sự kém hơn đàn ông bình thường một chút, được quan tâm thêm một chút cũng bình thường.
Tần Ngôn đã hỏi đến xung quanh có phải lại có người chuyển đến ở hay không, Tần Lạc Xuyên cũng thuận thế nói chuyện mua nền ở thôn Trình gia và chuyện miếng đất thôn Lý gia kia đã cho gia đình từ kinh thành đến.
Trong lòng Tần Lạc Xuyên biết Tần Ngôn cũng giống mình, đối với ở nơi nào không có chấp niệm gì.
Quả nhiên, Tần Ngôn nghe xong rồi chỉ như qua loa đáp lời, "Được, đã biết".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!