Chương 29: (Vô Đề)

Sau khi xem thư xong, Tần Lạc Xuyên cảm giác người bên cạnh từ từ thả lỏng xuống.

Thương Thanh Nguyệt cũng thật sự thở phào nhẹ nhõm, anh trai bình an không có việc gì, chính là tin tức tốt nhất.

Một lát sau, Thương Thanh Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn về phía chưởng quỹ đối diện, chần chờ nói, "Có gửi... tin tức đến kinh thành chưa?".

"Đã truyền tin đến". Chưởng quỹ cười nói, "Biết ngay ngài sẽ hỏi, lúc thư từ thành Dung gửi đến đây, cũng mang đến tin tức, nói là Thương nhị công tử đích thân gửi thư đến kinh thành".

Thương Thanh Nguyệt gật gật đầu nói, "Vậy là tốt rồi".

Đợi một lát, thấy y không nói chuyện, chưởng quỹ lại hỏi, "Tam công tử còn cần gửi thư đến thành Dung không?".

Thương Thanh Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó mới nói, "Tạm thời không cần".

Nếu đã biết anh trai bình an, bọn họ bên này cũng không có chuyện lớn gì, cũng không cần thường xuyên liên lạc qua thư, để tránh tạo thành phiền phức không cần thiết cho anh trai, dù sao còn có con đường Chu Ký này, muốn truyền thêm tin tức gì cũng thuận tiện.

Lúc hai người rời đi, chưởng quỹ vẫn như cũ tiễn bọn họ đến cửa, tiểu nhị trước đó truyền tin tức cho bọn họ lại đến sân sau kéo xe ngựa ra tới, đồng thời còn tranh thủ trong lúc đó cho ngựa ăn ít cỏ khô.

Thời điểm Tần Lạc Xuyên nhận lấy dây cương, thuận tay lấy tiền đồng trong túi tiền đưa qua nói, "Cầm lấy đi mua chút bánh ngọt ăn đi".

Tiểu nhị vội vàng nói, "Tiểu nhân không thể nhận".

"Cầm lấy đi". Tần Lạc Xuyên nói xong thì liếc nhìn chưởng quỹ đứng ở cửa, "Không sao đâu".

Chưởng quỹ cũng gật đầu nói theo, "Cho ngươi thì cứ nhận lấy đi".

Lúc này tiểu nhị mới nói cảm ơn, chắp hai tay nhận lấy.

Đồ vật hôm nay hai người muốn mua chỉ mới mua xong chưa đến một nữa, nhưng Tần Lạc Xuyên đoán bây giờ Thương Thanh Nguyệt cũng không có tâm trạng tiếp tục đi mua, bèn nói, "Bây giờ chúng ta đi về nhé?".

Thương Thanh Nguyệt muốn trở về, nhưng lại có chút ngượng ngùng, "Vẫn còn một ít đồ chưa mua xong".

"Ngày mai mua tiếp cũng không muộn". Tần Lạc Xuyên nói.

"Vâng". Thương Thanh Nguyệt nói xong thì dẫn đầu bước lên xe ngựa.

Tần Lạc Xuyên cười cười, theo sau ngồi xuống trước xe, vung roi ngựa lên, đánh xe ngựa đi về nhà.

Trên đường trở về, Thương Thanh Nguyệt vẫn luôn ôm ống trúc đựng thư không nỡ buông tay, Tần Lạc Xuyên nhìn dáng vẻ thỏa mãn đầy mặt kia của y, lúc đầu còn bị cảm động lây, chờ một lúc sau, lại có chút ghen tị.

Hắn quét mắt nhìn bầu trời ảm đạm nơi xa, nói, "Thanh Nguyệt, em có cảm thấy hôm nay cực kì lạnh hay không?".

Từ lần đó trở về sau, nếu không phải thời tiết thật sự không tốt, thời điểm hai người từ trấn trên về thôn, Thương Thanh Nguyệt đều sẽ ngồi cùng Tần Lạc Xuyên ở phía trước xe ngựa, sau khi nghe Tần Lạc Xuyên nói cực kì lạnh bèn theo đó ngẩng đầu nhìn trời một cái, nói, "Hình như tuyết sắp rơi".

Nói xong lại xoay người vào trong xe tìm kiếm một lượt, lấy ra một cái bao tay đưa cho Tần Lạc Xuyên, nói, "Phu quân, chàng mang cái này vào thì sẽ không lạnh nữa".

Tần Lạc Xuyên liếc mắt nhìn bao tay được đưa đến trước mặt, có loại cảm giác tự nhảy vào hố do chính mình đào, bao tay là trước đây hắn bảo Thương Thanh Nguyệt làm, để phòng cóng tay khi đánh xe ngựa lúc trời lạnh, kết quả lúc này Thương Thanh Nguyệt thật sự lấy ra cho hắn mang.

Nhưng Tần Lạc Xuyên hắn là ai hả, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, vì thế đổi thành một tay cầm dây cương, một tay khác vươn đến trước mặt Thương Thanh Nguyệt, nói, "Em mang vào giúp ta".

Thương Thanh Nguyệt không nghi ngờ hắn, quả thật cẩn thận giúp Tần Lạc Xuyên mang bao tay, chẳng qua trước khi mang bao tay, y cất xong ống trúc đựng thư vào lòng ngực rồi mới bắt đầu động tác.

Tần Lạc Xuyên: "...".

Một lát sau, hắn mới nói tiếp, "Thanh Nguyệt, em cảm thấy lạnh không?".

"Không lạnh ạ". Thương Thanh Nguyệt lắc đầu, không rõ hôm nay phu quân làm sao vậy, trời chỉ có chút âm u, nhưng cũng không có gió, còn không lạnh bằng mấy ngày trước đây.

Tần Lạc Xuyên chững chạc đàng hoàng nói, "Sao ta lại cảm thấy có chút lạnh nhỉ".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!