Trong quán trà đông nghịt người, nhóm tiểu nhị qua lại ngược xuôi liên tục, Thương Thanh Nguyệt cũng không lo lắng vị khách trong nhã gian kia có thể làm gì mình, nói với tiểu nhị truyền lời, "Được, ta đi lên ngay, ngươi làm chuyện của mình đi".
Lầu hai bố trí mấy nhã gian đã chiếm không ít diện tích, khoảng trống còn dư lại, khoảng cách giữa các bàn cũng được bố trí xa hơn một chút so với lầu một, số bàn bày được đương nhiên cũng ít đi.
Bởi vậy cho dù tất cả đều ngồi đầy, cũng thanh tĩnh hơn lầu một không ít.
Thương Thanh Nguyệt đi đến nhã gian đầu tiên bên trái gần cửa sổ kia, đầu tiên là gõ cửa một cái, sau đó mới đẩy cửa đi vào, hỏi, "Không biết vị phu nhân này tìm ta có... chuyện gì?".
Thương Thanh Nguyệt còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Thương Phi Dao đang đứng sau lưng người phụ nữ.
Trong nháy mắt, y đã đoán được đại khái người phụ nữ trẻ tuổi này là ai, và vì sao sẽ chỉ đích danh muốn tìm y.
Chẳng qua làm y ngạc nhiên chính là dáng vẻ của Thương Phi Dao, so với lần trước gặp ở nhà họ Thương, Thương Phi Dao đã tiều tụy gầy ốm đi không ít, đến nỗi có cảm giác chỉ còn da bọc xương, khó trách vừa rồi y chỉ loáng thoáng chú ý đến dáng người mấy nha hoàn đi theo phía sau người phụ nữ, cũng không nghĩ đến bên trong lại còn có một người quen.
Thương Phi Dao nhìn thấy y bước vào, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ khẽ nâng mí mắt nhìn thoáng qua, lập tức khôi phục lại dáng vẻ cúi đầu phục tùng như ban đầu.
Từ nhỏ đến lớn, Thương Thanh Nguyệt chưa từng nhìn thấy cô ta như vậy, rất ngạc nhiên, đồng thời cũng hiểu rõ người phụ nữ trước mắt này tuyệt đối không phải một người đơn giản.
Nhưng trên mặt y không lộ ra, vẫn như cũ mỉm cười nhìn người phụ nữ, chờ đối phương trả lời.
Người phụ nữ nhìn kĩ Thương Thanh Nguyệt trong chốc lát, lại bưng tách trà trước mặt lên chậm rãi uống một hớp, mới không nhanh không chậm nói, "Đại chưởng quỹ của quán trà, Thương tam công tử, đúng chứ?".
Thương Thanh Nguyệt không đổi sắc mặt sửa đúng nói, "Tần phu lang".
Người phụ nữ không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, mới cười nói, "Xin lỗi".
Nụ cười này của nàng tươi sáng rực rỡ, hơn nữa dung nhan vốn đã không tầm thường, càng khiến dung mạo của Thương Phi Dao đứng phía sau thêm ảm đạm.
Thương Thanh Nguyệt yên lặng lắc đầu trong lòng, Thương Phi Dao vốn cũng không phải kiểu mềm yếu đáng thương thế này, thời gian qua không biết đã gặp chuyện gì, ngay cả một chút sắc đẹp vốn có thể lấy ra làm điểm mạnh cũng bị mài mòn đến chẳng còn bao nhiêu, đừng nói là so với người phụ nữ trước mắt này, ngay cả mấy nha hoàn cùng đứng phía sau kia cũng đẹp hơn cô ta mấy phần.
Có người đàn ông nào không thích sắc đẹp, chênh lệch rõ ràng như vậy, chỉ sợ ngay cả mai sau người phụ nữ này không làm khó, cuộc sống của Thương Phi Dao cũng sẽ không tốt hơn được.
Huống chi người phụ nữ này rõ ràng không định cứ như vậy buông tha cô ta.
Nàng hỏi Thương Thanh Nguyệt, "Chuyện làm ăn của quán trà ngươi có thể làm chủ không?".
Thương Thanh Nguyệt không rõ nàng muốn làm gì, nhưng vẫn gật gật đầu nói, "Có thể".
"Vậy tốt rồi". Người phụ nữ trước tiên gật gật đầu trả lời.
Tiếp theo như thật như đùa nói, "Theo ta thấy ấy, dù là song nhi cũng được, phụ nữ cũng thế, sản nghiệp trong nhà vẫn là tự mình nắm trong tay mới tốt, đàn ông không có của cải, đương nhiên sẽ không đi làm những chuyện bậy bạ vớ vẩn kia".
Thương Thanh Nguyệt nhíu nhíu mày, mặc dù y có thể hiểu được vì sao người phụ nữ này lại nói như thế, nhưng y không thích người khác vơ đũa cả nắm phu quân nhà mình và kẻ nuôi vợ bé bên ngoài kia, hơn nữa phu quân sắp tham gia khoa thi, nếu lời này truyền ra ngoài sẽ có trở ngại đối với thanh danh, bèn nói, "Sang năm phu quân sẽ vào trường thi, cho nên mới giao chuyện trong nhà cho ta xử lí thôi".
"Tần phu lang là người có phúc". Người phụ nữ nói.
Dừng một chút, nàng lại nói, "Làm phiền ngươi lên đây là muốn hỏi một chút, thức ăn trong quán trà có giao bên ngoài hay không?".
Thương Thanh Nguyệt mới không tin nàng là vì chuyện này, bằng không ngay từ đầu cũng sẽ không gọi y là Thương tam công tử, có điều dù sao đối phương cũng là khách hàng, không tiện vạch trần, chỉ nói, "Nhân viên trong quán trà có hạn, thức ăn đều không giao bên ngoài".
"Hơn nữa giống như phần gà thần tiên phu nhân chọn này, mỗi ngày chỉ cung ứng số lượng giới hạn mười phần, càng không thể mang đi, chỉ có thể ăn tại quán trà".
Thương Thanh Nguyệt không biết người phụ nữ này suy nghĩ như thế nào, là muốn nhìn sắc mặt Thương Phi Dao nên mới muốn đặt thức ăn của bọn họ, hay là thật sự cảm thấy thức ăn của bọn họ ngon.
Có điều cho dù là lí do nào, cũng không thể giao bên ngoài là được, không nói đến lúc trước đã định ra quy định này, cho dù không có cái quy định này, Thương Thanh Nguyệt cũng không muốn đưa đồ ăn đến trong phủ người này, không phải y lòng dạ tiểu nhân, Thương Phi Dao còn ở nơi đó đấy, nếu như xảy ra chuyện gì, y cũng không muốn bị liên lụy.
Người phụ nữ nghe vậy thất vọng nói, "Ta thật sự yêu thích bánh ngọt của quán trà các ngươi, nếu không giao bên ngoài, vậy sau này đành phải thường xuyên tới ăn rồi".
Lần này Thương Thanh Nguyệt xác nhận chắc chắn, đoán chừng người này là từ đâu nghe được ân oán giữa y và Thương Phi Dao, cố ý đến đây chọc tức Thương Phi Dao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!