Chương 27: (Vô Đề)

Sau khi hai bên kí khế thư, Tiền Như Sơn bắt đầu tiếp nhận một ít việc vặt trong quán.

Quả đúng như Tiền Phục Lai nói trước đó, Tiền Như Sơn làm việc cẩn thận ngăn nắp rõ ràng, làm Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt bớt lo không ít.

Rất nhiều chuyện đều giao đứt cho ông đi xử lí, ví dụ như mua sắm một ít đồ vật quán trà phải dùng đến.

Thời điểm chưởng quỹ Tôn dọn đi, đã là hạ tuần tháng Mười Một, mọi người thương lượng một phen, quyết định chọn ngày mùng một tháng Mười Hai làm ngày khai trương, trống ra mấy ngày, thứ nhất là cho đầu bếp học tập món ăn mới, hai là cũng có thể cho tiểu nhị làm quen với cách làm việc mới.

Lúc này Tiền Như Sơn đã hoàn toàn thích ứng với cách làm việc của Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt, xử lí công việc vô cùng thuận lợi, Thương Thanh Nguyệt để ông phụ trách điều hành nhóm tiểu nhị, bản thân thì cùng Tần Lạc Xuyên đóng cửa phòng bếp, cùng nhau dạy đầu bếp nấu ăn.

Bánh Trung thu và một ít bánh ngọt khác, mấy ngày trước đây đã dạy xong, đầu bếp Lý đã có thể tự làm được, hơn nữa còn có thể thử thay đổi dựa trên nền tảng đã học, làm ra mấy loại bánh ngọt hương vị khác nhau, làm phong phú thêm chủng loại bánh ngọt.

Hôm nay dạy là vì Tần Lạc Xuyên bỗng nhiên nhớ đến một món ăn đã từng ăn – gà thần tiên.

Món ăn này mặc dù phức tạp một chút, nhưng nếu làm thành công, coi như món ăn chiêu bài đưa ra số lượng hạn chế, Tần Lạc Xuyên cảm thấy chắc chắn sẽ được hoan nghênh.

Đối với những thứ Tần Lạc Xuyên muốn làm, từ trước đến nay Thương Thanh Nguyệt sẽ không nói không, đầu bếp Lý là một người làm công, sẽ càng không xen vào quyết định của ông chủ lãnh đạo mình.

Cho dù nguyên liệu Tần Lạc Xuyên làm ra món này hoàn toàn đơn giản, ngoài dự đoán của hai người.

Thật ra làm món này rất đơn giản, nguyên liệu cần dùng đến cũng là nguyên liệu thường thấy, thịt ba chỉ, móng giò và gà, những thứ này vốn dĩ là thứ được chuẩn bị sẵn trong nhà bếp.

Phủ kín đáy nồi bằng lát gừng, tiếp theo sắp lên từng lát thịt ba chỉ và từng khối móng giò nhỏ theo thứ tự, cuối cùng lại đặt cả con gà kích thước vừa phải lên, rưới lên trên nước sốt nấu từ nước tương, đường phèn và mấy loại gia vị.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Tần Lạc Xuyên nói với đầu bếp Lý bên cạnh, "Như vậy là xong, đơn giản đúng không?".

Ngay từ đầu lúc Tần Lạc Xuyên xếp từng tầng đồ vật lên, trên đầu đầu bếp Lý đã nhảy ra dấu chấm hỏi, nghe Tần Lạc Xuyên nói xong, ông không nhịn được hỏi, "Không cần thêm nước sao?".

Dùng nồi đựng đồ ăn, rõ ràng không phải định chưng cách thủy, móng heo lại là nguyên liệu nấu ăn khó chín, không thêm một giọt nước nào mà muốn nấu chín, lấy kinh nghiệm mười năm làm đầu bếp của ông, quả thật là kẻ ngốc nói mê.

"Không cần". Sau khi Tần Lạc Xuyên nói xong thì đậy nắp lên, tiếp theo cầm giấy hoa đào đã chuẩn bị xong từ trước ra, làm ướt rồi vây kín theo nắp nồi và miệng nồi, lại từ trong bếp tìm ra một cái nồi lớn hơn, trong dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Thương Thanh Nguyệt và đầu bếp Lý, ào ào đổ vào mấy cân muối nhuyễn, rồi đặt nồi nhỏ đựng thịt lên trên, nói, "Hầm với lửa nhỏ một canh giờ rưỡi là có thể ăn".

Nói xong lại nói với đầu bếp Lý, "Đúng rồi, giấy hoa đào phải luôn giữ tình trạng ẩm ướt, chú cứ đi làm chuyện khác đi, ta canh lửa là được, làm xong sẽ gọi chú".

"Ồ, được". Đầu bếp Lý trả lời, rồi tay chân lóng ngóng rời đi.

Bên cạnh bếp lò chỉ còn lại hai người, Tần Lạc Xuyên tìm hai cái ghế nhỏ lại đây, đưa một cái cho Thương Thanh Nguyệt nói, "Ngồi xuống hơ lửa một chút".

Đã nhiều ngày đều là tuyết lớn không rơi nhưng tuyết nhỏ không ngừng, rất lạnh.

"Cái này... làm ra ăn được thật ạ?". Ngồi được một lúc, Thương Thanh Nguyệt vẫn là không nhịn được, nghi ngờ hỏi.

Mặc dù phu quân luôn có một ít ý tưởng kì diệu, nhưng món ăn làm như vậy, đừng nói đầu bếp Lý, y cũng chưa từng nghe thấy.

Tần Lạc Xuyên nhướng mày nói, "Phu quân đã lừa em bao giờ".

Dừng một chút hắn lại nói, "Nếu em không tin, chúng ta cũng có thể đánh cược".

"Cược cái gì?". Thương Thanh Nguyệt cũng bị gợi lên hứng thú.

"Cược xem cái này ngon hay không". Tần Lạc Xuyên nói, "Nếu em cảm thấy ngon, thì đồng ý với ta một chuyện, nếu em cảm thấy không ăn được, thì ta đồng ý với em một chuyện".

Thương Thanh Nguyệt không chút nghĩ ngợi đã trả lời, "Không thành vấn đề".

Thật lòng mà nói, nếu món này do người khác làm, y chắc chắn cho rằng người đó đang làm bậy làm bạ, nhưng bởi vì người làm là phu quân, nên y mới ôm thái độ hoài nghi.

Lại nói, chờ đồ ăn chín, ăn được hay không chẳng phải là do y định đoạt sao.

Quả là chuyện chắc lời không lỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!