Chương 26: (Vô Đề)

Thương Thanh Nguyệt không ngạc nhiên chút nào khi cô ta sẽ hỏi như vậy.

Từ nhỏ đã như vậy, nếu như làm chuyện gì không thể đạt được kết quả mong muốn, Thương Phi Dao đều sẽ nghĩ cách đẩy trách nhiệm đến trên đầu người khác, y, anh trai y, còn có Thương Minh Hòe, đều từng bị Thương Phi Dao đẩy trách nhiệm, số lần y bị cô ta đẩy trách nhiệm đặc biệt nhiều.

Giống như lần này, cho dù trong lòng Thương Phi Dao biết rõ nguyên nhân hết thảy những thứ này đều là Thương Minh Trì, nhưng cô ta không dám đi tìm Thương Minh Trì hỏi, thậm chí ngay cả căm hận cũng không dám có, bởi vì trong nhà này bây giờ, Thương Minh Trì là người duy nhất được bà nội và cha mẹ gửi gắm hi vọng, cô ta nào dám thất lễ dù chỉ một chút, thậm chí những người này bảo cô ta sau khi trở về phải ngoan ngoãn mà làm vui lòng chủ mẫu trong nhà, cô ta cũng chỉ có thể đồng ý.

Thương Thanh Nguyệt thì khác, từ nhỏ cô ta đã quen thói gặp chuyện thì lập tức đẩy trách nhiệm lên đầu y, huống chi chuyện lần này, biểu hiện của Thương Thanh Nguyệt có chút quá bình tĩnh.

Hiềm khích giữa bọn họ dã sâu, suy bụng ta ra bụng người, nếu như Thương Thanh Nguyệt xui xẻo, nói không chừng cô ta còn sẽ vui vẻ ăn mừng một phen, làm sao bình tĩnh như thế.

Thương Thanh Nguyệt nhếch môi cười nhẹ, vốn dĩ y không định nói thêm cái gì, nhưng nếu người ta đã đưa đến cửa, y không làm chút gì đó hình như có chút lãng phí, vì thế nói, "Chuyện hôn nhân của cô là Thương Minh Trì làm mai, có chuyện gì cũng nên là gã nói cho cô biết mới phải, hay là cô cảm thấy gã sẽ lén nói cho tôi tin tức biết được?".

"Anh...". Thương Phi Dao trừng lớn hai mắt nhìn Thương Thanh Nguyệt, trong đôi mắt sưng vù là tơ máu li ti.

"À mà, đúng là tôi biết được một chuyện khác". Thương Thanh Nguyệt cười một tiếng nói tiếp, "Nghe nói những chuyện Thương Minh Trì biết được, bác trai cũng biết".

"Anh nói dối". Thương Phi Dao chắc như đinh đóng cột nói, hô hấp cũng theo đó trở nên dồn dập, ngực nhanh chóng phập phồng.

Chuyện anh cả hèn mạt kia của cô ta làm ra cô ta đã biết, nhưng nếu cha luôn cưng chiều cô ta cũng biết...

Trong nháy mắt Thương Phi Dao cảm thấy tay chân đều trở nên lạnh lẽo.

Nhìn sắc mặt cô ta tái nhợt, đột nhiên Thương Thanh Nguyệt cảm thấy vơi bớt hứng thú, lười biếng nói, "Tôi có lừa cô hay không, cô đi hỏi cha cô một chút chẳng phải sẽ rõ sao".

Nói xong lập tức kéo Tần Lạc Xuyên rời đi.

Thương Phi Dao ngơ ngẩn đứng ở cửa, cô ta không dám đi hỏi.

***

Lúc hai người mang theo đồ vật đi đến thăm hỏi, đã lựa chọn đi xuyên qua thôn, như vậy người trong thôn biết bọn họ đã đến, cũng có thể tránh được rất nhiều khả năng sẽ xuất hiện đồn đãi vớ vẩn.

Lúc trở về hai người vẫn đi đường cũ, trên đường gặp được kẻ nhiều chuyện muốn thảo luận những chuyện kia của nhà họ Thương với bọn họ, Thương Thanh Nguyệt và Tần Lạc Xuyên đều xụ mặt, ứng phó đôi câu cho xong chuyện.

Mãi đến khi rời khỏi thôn Lý gia, Thương Thanh Nguyệt mới nhỏ giọng hỏi Tần Lạc Xuyên, "Phu quân, chàng có cảm thấy lúc nãy ta rất quá đáng không?".

Trước kia lúc mẹ còn sống, thì thường xuyên nói với y, có một số việc đừng so đo quá mức, phần lớn đàn ông thích nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng Thương Thanh Nguyệt không làm được.

Cha mất sớm, mẹ cũng không phải người có thể chống đỡ một gia đình, nếu y và anh trai không kiên cường một chút, chỉ sợ ở trong cái nhà kia đã sớm bị ức h**p đến xương cốt cũng không còn.

Nhưng sau khi gặp được Tần Lạc Xuyên, y do dự, sợ hành vi của bản thân khiến hắn không vui.

Suy cho cùng Thương Phi Dao đã đến nông nỗi này, rất nhiều người sẽ cho rằng phải biết khoan dung độ lượng, không cần phải đến nước này rồi còn nói cho cô ta những cái đó.

Tần Lạc Xuyên nghe vậy sửng sốt trong chốc lát, quay đầu hỏi, "Sao lại hỏi như vậy?".

"Có lẽ Thương Phi Dao biết Thương Minh Trì đã làm những chuyện đó, ta còn nói cho cô ta cha cô ta cũng biết...". Thương Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói, "Nói cho Thương Phi Dao biết anh trai và cả cha cô ta cùng nhau gài bẫy cô ta, chắc chắn là đánh một đòn mạnh vào tâm lí của cô ta".

"Em suy nghĩ cái gì vậy". Tần Lạc Xuyên nhẹ nhàng nhéo mặt Thương Thanh Nguyệt, nói, "Chỉ có đứa ngốc bị ức h**p mới không đánh trả".

Khi tận thế hắn đã nhìn quá nhiều các loại nhân tính xấu xí, nếu thật sự ra tay, ước chừng độc ác hơn Thương Thanh Nguyệt rất nhiều lần, ngay cả những chuyện Thương Thanh Nguyệt vừa mới làm này, ở trong mắt hắn cũng giống như con chó hoang thường xuyên đuổi theo con thỏ lại tự mình nhảy vào bẫy rập của thợ săn, nhưng lại chất vấn có phải con thỏ hợp tác với thợ săn không, con thỏ tức giận bèn ném vào trong bẫy một cục đá mà thôi.

Hơn nữa nhìn phu lang nhà mình hai ba câu nói nhẹ nhàng đã khiến bộ dáng của cực phẩm kia tức giận đến không nói ra lời, Tần Lạc Xuyên cảm thấy rất hả giận.

Thương Thanh Nguyệt liếc Tần Lạc Xuyên một cái, mặt có chút đỏ, phu quân nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là có đôi khi không quá đứng đắn, đâu giống những người đọc sách khác, quy quy củ củ, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy, thật ra phu quân nhà mình như vậy cũng không tệ chút nào, khóe miệng cũng không tự chủ được mà nhếch lên.

***

Tuy rằng ngày mùa đông sớm tối đều lạnh, nhưng ánh mặt trời giữa trưa lại rất tươi đẹp, thêm làn gió cũng lớn, phơi một ít đồ cũng dễ khô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!