Ngày kế sau khi đưa ra quyết định, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt bắt đầu đến trấn trên tìm kiếm cửa hàng thích hợp.
Trấn Vũ Khê nằm ở chỗ giao giới hai vùng Bắc Nam, là một đường giao thông quan trọng vừa phải, bởi vậy coi như phồn hoa.
Mà chỗ giao thông đầu mối then chốt, người địa phương đều giống nhau sẽ không quá mức nghèo khó, hiển nhiên trấn Vũ Khê cũng không ngoại lệ, thậm chí có thể nói là vô cùng giàu có, từ tình hình lúc trước Hạ Phi Tinh bán bánh Trung thu đã có thể nhìn ra được.
Lúc ban đầu, Hạ Phi Tinh chỉ nói muốn năm trăm cái bánh, không nói giá cả cụ thể, Tần Lạc Xuyên cũng không hỏi, sau đó cũng chỉ biết bánh Trung thu bán rất tốt, chờ cuối cùng lúc chia tiền, Tần Lạc Xuyên mới biết được cái tên Hạ Phi Tinh này lại có thể bán năm mươi văn tiền một cái.
Một cái bánh Trung thu cũng chỉ hơi lớn như vậy, Tần Lạc Xuyên đã tính toán ước chừng, phí tổn chỉ mất sáu bảy văn tiền, cộng thêm nhân công và lợi nhuận linh tinh, năm mươi văn tiền cũng đã khoa trương rồi, nhưng gã chẳng những bán cái giá này, thậm chí có thể gọi là cung không đủ cầu.
Có thể thấy được trừ bánh Trung thu thật sự ngon miệng ra, người có tiền ở trấn Vũ Khê cũng là một nguyên nhân quan trọng, dẫu sao một cái trứng vịt chỉ mới một văn tiền, tiền mua một cái bánh Trung thu cũng đủ mua năm mươi cái trứng vịt.
Trấn lớn, thì mỗi khu vực thậm chí là mỗi con phố đều có sự khác biệt.
Chẳng hạn như phố Đông nhiều người giàu có sinh sống, từ Nam đến Bắc của phố Tây nhiều thương nhân, mỗi con phố đều có đặc sắc của chính mình, Tần Lạc Xuyên thì muốn chọn một chỗ thích hợp nhất với quán trà của mình.
Mặc dù Tần Lạc Xuyên ở nơi này hai năm, nhưng bởi vì trước đó chưa từng có ý muốn làm buôn bán, ngoài biết đại khái phụ cận có chút gì, tình huống cụ thể cũng không quá rõ ràng.
Hai người cũng không sốt ruột, chậm rãi xem xét từng chỗ một, từ lượng người qua lại đến thành phần dân cư gần đó, đều phải điều tra thực tế, đồng thời nhờ Hạ Phi Tinh, để gã hỗ trợ chú ý xem có địa phương thích hợp hay không, gã vốn là người làm ăn, đối với chuyện chọn cửa hàng sẽ có một vài quan điểm độc đáo.
Biết được hai người Tần Lạc Xuyên định buôn bán ở trấn trên, Hạ Phi Tinh cũng không ngạc nhiên, ngược lại có loại cảm giác quả nhiên như thế, sau khi nhận lời nhờ vả của Tần Lạc Xuyên, quay đầu đã phân phó xuống, để người dưới quyền trong cửa hàng cũng để ý.
So sánh với sự bình tĩnh của Hạ Phi Tinh, Dương Hi thì kích động hơn nhiều.
Gần đây phu lang của anh sắp sinh con, chỉ có thể ở lại trong nhà không thể đi đâu, Dương Hi cũng ở nhà cùng, nhưng nghe nói nhà Tần Lạc Xuyên đang tìm cửa hàng, thì vô cùng vội vàng chạy đến đây, cũng đề nghị bọn họ cứ mở cửa hàng ở vùng lân cận thư viện.
Sau đó ý kiến bị ba người Tần Lạc Xuyên tập thể bác bỏ.
Mặc dù vị trí thư viện không lệch, nhưng những cửa hàng khác gần đó cũng không nhiều, trừ cư dân ở phụ cận ra, thì chỉ có thư sinh mỗi ngày đến lớp học, mở cửa hàng ở nơi đó, có thể có bao nhiêu khách hàng.
Cuối cùng Dương Hi chỉ phải tự mình an ủi, sau khi Tần Lạc Xuyên mở của hàng ở trấn trên, ít nhất muốn ăn là có thể mua được, không cần phải tiếp tục chạy thật xa đến thôn Trình gia, lại còn làm phiền chồng chồng Tần Lạc Xuyên cố ý làm cho anh.
Sau khi nghĩ thông suốt thì vui rạo rực trở về bầu bạn với phu lang.
Trước đó Tần Lạc Xuyên cũng nghĩ tới đi tìm người môi giới giúp đỡ giới thiệu cửa hàng, chỉ là hai người hắn và Thương Thanh Nguyệt đều yêu cầu cao đối với vị trí, hoàn cảnh và đoạn đường của mặt tiền cửa hàng, nên quyết định trước tiên chọn xong phạm vi đại khái, sau đó mới tính tiếp, nếu như có thể tự mình tìm được mặt tiền cửa hàng thích hợp trước, còn có thể tiết kiệm một khoản tiền thuê.
Trong mấy ngày, hai người gần như đã dạo một vòng toàn bộ trấn Vũ Khê, trong lúc đó còn đụng phải Thương Minh Trì.
Lúc ấy hai người đang đứng ở góc đường quan sát người đi lại trên đường, nhìn người nào chẳng qua là chỉ đi ngang qua, người nào sẽ chi tiêu ở gần đây.
Lúc Thương Minh Trì bước ra từ cửa hàng ở gần đó, còn làm hai người giật mình, "Ồ, đây không phải em ba và em rể à?".
Tần Lạc Xuyên liếc mắt nhìn gã, không nói gì, Thương Thanh Nguyệt nhíu nhíu mày, cũng không nói gì.
Từ trước tới nay Thương Minh Trì hận nhất chính là vẻ mặt này của Thương Thanh Nguyệt, rõ ràng chưa nói gì cả, nhưng ánh mắt lại nói cho ngươi biết, y rất khinh thường hành vi của ngươi.
Nhưng nhìn đến quần áo vải thô xanh đơn giản trên người Thương Thanh Nguyệt, cùng với trâm gỗ dùng để búi tóc trên đầu, tâm tư Thương Minh Trì nổi dậy một chút nói, "Chắc rất lâu rồi em ba chưa gặp em tư nhỉ, hôm trước lúc ta đến thăm em ấy, em ấy đã bắt đầu tiếp nhận một ít chuyện trong nhà, hiện giờ em ấy bận rộn, cửa hàng của ta cũng nhiều việc, muốn gặp mặt một lần càng khó khăn, ngược lại là có chút hâm mộ em ba đấy, thu hoạch trong ruộng xong rồi, vào mùa đông là nhàn rỗi".
Cách khoe khoang ấu trĩ như vậy, cho dù đã thấy qua rất nhiều lần, Tần Lạc Xuyên vẫn có chút buồn cười, mà Thương Minh Trì còn làm không biết mệt.
Thương Thanh Nguyệt thậm chí còn lười phản ứng gã, dứt khoát nói, "Phu quân, ta thấy gần đây cũng không có cửa hàng thích hợp nào, chúng ta đổi chỗ khác đi".
Sau đó hai người trực tiếp rời đi ngay, để lại Thương Minh Trì giậm châm tại chỗ, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, một lát sau lại ngâm nga tiểu khúc bước vào cửa hàng bên đường.
Đụng mặt Thương Minh Trì chẳng qua cũng chỉ là khúc nhạc đệm, hai người cũng không để trong lòng, chỉ là ăn ý bỏ khu vực đó ra khỏi phạm vi lựa chọn mở cửa hàng.
Cửa hàng của bọn họ cũng không muốn mở trên cùng một con phố với cửa hàng tạp hóa của Thương Minh Trì.
Trải qua mấy ngày xem xét, hai người chọn ra hai phạm vi đại khái, quyết định hôm sau sẽ đến trạm giao dịch tìm người môi giới dò hỏi bên kia có cửa hàng muốn chuyển nhượng hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!