Chương 20: (Vô Đề)

Nếu Hạ Phi Tinh đã nói vậy, khẳng định là người kia có vấn đề.

Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều không nói gì, chủ yếu là chuyện của bên nhà họ Thương kia, bất kể tốt hay xấu, bọn họ đều không muốn dính dáng.

Dương Hi vẫn luôn chuyên tâm ăn đồ ăn lúc này ngẩng đầu lên, giọng điệu khinh thường nói, "Mặc kệ cô ta làm mai với gia đình kiểu gì, liên quan gì đến hai người anh Tần, khi trước người nhà đó làm ra những chuyện kia với em dâu, anh cũng không phải không biết".

Làm sao Hạ Phi Tinh có thể không biết, nói khó nghe một chút gã còn là một trong những đầu sỏ gây tội đây, nhưng gã nói chuyện này với Tần Lạc Xuyên, cũng không phải để Tần Lạc Xuyên đi chuyển lời cho người nhà họ Thương.

Vì thế nói, "Còn không phải anh đang nhắc nhở trước cho cậu Tần sao, ngày mai hai người cậu Tần phải đến tặng lễ, đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu sẽ nghe được một ít lời châm chọc, biết trước cũng có thể không để trong lòng".

Dương Hi khinh thường nói, "Anh Tần là loại người để ý cách nói của người khác à?".

Dương Hi quen biết Tần Lạc Xuyên hai năm, ở trong ấn tượng của anh, Tần Lạc Xuyên vẫn luôn sống đến cực kì tùy hứng, hồi đó đi thi Tú tài chỉ là vì Tú tài có thể miễn thuế ruộng và miễn binh dịch. Nếu thật sự để ý cách nói của người khác, cũng sẽ không đến bây giờ mới dọn từ trên núi xuống đây, hơn nữa không định tham gia thi Hương.

Đương nhiên Hạ Phi Tinh biết Tần Lạc Xuyên không phải loại người để ý cách nói của người khác, nhưng gã hiểu Tần Lạc Xuyên lại không hiểu Thương Thanh Nguyệt.

Theo gã thấy, lúc trước Thương Thanh Nguyệt sẽ chọn Tần Lạc Xuyên, một nguyên nhân rất lớn là hai người đã sớm quen biết, đã nảy sinh tình cảm. Nhưng không có nghĩa là Thương Thanh Nguyệt sẽ không âm thầm so đo với cô em họ trong nhà, so sánh ai gả chồng ưu tú hơn.

Nhất là cô em họ quan hệ không tốt đẹp như vậy.

Biết trước cái người cô em họ phải gả không phải người tốt, nếu ngày mai có nghe được lời khó nghe gì, cũng có thể không để trong lòng.

Gã đây đều là vì quan hệ hài hòa của chồng chồng cậu Tần được chứ.

Chỉ có thể nói là gã thật sự không hiểu Thương Thanh Nguyệt, qua nhiều năm như vậy, đối với châm chọc của em họ cũng vậy hay khoe khoang cũng thế, Thương Thanh Nguyệt đã sớm có thể hoàn toàn xem nhẹ.

Lại tán gẫu thêm một lát mọi người mới thỏa thích, sau đó hai người Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt thu dọn tàn cuộc, những người khác rửa mặt đi nghỉ ngơi.

Đến lúc hai người Tần Lạc Xuyên tắm rửa xong, trăng đã lên giữa trời rồi, cũng đã qua thời gian nghỉ ngơi ngày thường của hai người từ lâu.

Rõ ràng Thương Thanh Nguyệt đã buồn ngủ đến ngay cả mắt cũng không mở ra nổi, nhưng nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được.

Ba năm tận thế, nếu không phải đủ nhạy bén, Tần Lạc Xuyên cũng không có khả năng sống đến lúc ấy, huống chi hiện tại mỗi đêm hai người đều ngủ chung, người bên gối ngủ hay không ngủ sao hắn có thể không biết.

Lại đợi một lát, thấy Thương Thanh Nguyệt không những không có dấu hiệu sắp ngủ, ngược lại còn nhẹ nhàng thở dài trong bóng đêm.

Tần Lạc Xuyên trở mình, nghiêng về phía Thương Thanh Nguyệt, bất đắc dĩ nói, "Em đang suy nghĩ cái gì?".

"Chàng cũng chưa ngủ sao?". Thương Thanh Nguyệt đột nhiên nghe được Tần Lạc Xuyên nói chuyện, bị sợ hết hồn, sau đó cũng nghiêng người theo, hai người mặt đối mặt trong bóng đêm, suy nghĩ một chút y lại vươn tay lên, trong bóng tối sờ đến cánh tay của Tần Lạc Xuyên, nhẹ nhàng ôm lấy, nói, "Suy nghĩ chuyện của em tư".

Tần Lạc Xuyên cân nhắc trong phút chốc, mới hỏi, "Em muốn nói cho cô ta à?".

"Không thèm đâu". Thương Thanh Nguyệt nhẹ nhàng véo cánh tay Tần Lạc Xuyên, nói lầm bầm, "Chỉ là cảm thấy có chút đồng cảm như bản thân cũng bị thôi".

Dừng một chút, y lại thở dài nói tiếp, "Ngày thường em tư được bà nội yêu thương thế nào đi nữa, đứng trước chuyện hôn nhân, cũng chỉ là một cái công cụ để lợi dụng mà thôi".

Nguyên nhân bởi vì ở hiện đại được giáo dục mọi người bình đẳng, cho dù sau đó đến thế giới này rồi, Tần Ngôn cũng chưa bao giờ ép hắn làm bất cứ chuyện gì, đối với loại chuyện này Tần Lạc Xuyên càng dễ có lòng thương hại hơn, lập tức nói, "Ngày mai nếu em muốn nói cho cô ta cũng có thể nói".

"Đến lúc đó rồi nói sau". Thương Thanh Nguyệt từ chối cho ý kiến nói.

Có một số việc nghẹn ở trong lòng cảm thấy khó chịu, đến lúc nói ra rồi thì sẽ cảm thấy cũng chỉ thế này thôi, huống chi hiện tại y đã thoát khỏi vũng bùn kia, phu quân chưa bao giờ ép buộc y làm bất cứ chuyện gì, chuyện trong nhà cũng sẽ bàn bạc với y, cha lại càng khác biệt với những bậc bề trên trong ấn tượng của y, chưa từng nói đến chuyện lập quy củ với y.

Những thứ này trước kia y chưa bao giờ nghĩ tới.

Hôm nay lời nói của Hạ Phi Tinh nói đến khó hiểu, nhưng thực tế sao có thể không hiểu, là sợ bản thân nhìn cảnh em tư gả tốt, sẽ sinh lòng ghen ghét, từ đó ảnh hưởng đến tình nghĩa với phu quân.

Nhưng y cũng không ngốc, gia sản phong phú hơn nữa thì thế nào, y càng quý trọng tất cả những thứ đang có hiện tại hơn.

Thương Thanh Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng mềm mại và yên ổn, bèn nhích về phía Tần Lạc Xuyên bên kia, nhẹ giọng nói, "Phu quân, ta ngủ trước nhé".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!