Sau khi Thương Thanh Nguyệt nói xong thỉnh cầu của mình, tay đang thêm củi của Tần Lạc Xuyên dừng lại, nhíu mày nói, "Em làm vậy là không đúng".
Tần Lạc Xuyên chú ý tới, lời mình vừa nói xong, Thương Thanh Nguyệt lập tức run lên mấy cái, môi cũng mím thật chặt, sau một lúc lâu, mới gian nan mở miệng, "Ta...".
Mình dọa đến em ấy, Tần Lạc Xuyên nghĩ.
Chính là có một số việc, phải nói rõ ràng từ lúc bắt đầu, không thể mặc kệ kiểu suy nghĩ này của Thương Thanh Nguyệt, vì thế hắn mở miệng ngắt lời, nói, "Em nghe ta nói hết lời trước đã".
Thương Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, cách một cái bệ bếp đối mắt với Tần Lạc Xuyên, thần sắc trên mặt y đã trở nên tự nhiên, chẳng qua là bàn tay nắm chặt cái sạn, đã công khai biểu thị nội tâm thấp thỏm của chủ nhân, y gật gật đầu, "Vâng".
Tần Lạc Xuyên thở dài trong lòng, nói, "Nếu chúng ta đã kết hôn, về sau chính là một chỉnh thể, ta hi vọng em cũng nghĩ như thế. Cho nên đồ vật trong nhà và tiền bạc em đều có thể tự mình sắp xếp, bất kể là mua đồ hay là dùng vào chuyện khác".
"Bên trong cùng cái tủ hôm nay em lấy quần áo cho ta, có một hộp gỗ nhỏ, trong hộp đựng một ít bạc vụn và tiền đồng, ngày thường cần dùng thì đến lấy, nếu trong đó không đủ thì nói với ta".
Lúc bọn họ còn chưa kết hôn, Thương Thanh Nguyệt có thể làm ra hành động lấy vốn riêng cho hắn, đương nhiên Tần Lạc Xuyên tin tưởng Thương Thanh Nguyệt sẽ không cầm tiền trong nhà tùy ý lãng phí, về phần vì sao không lấy ra hết tất cả tài sản, đó là vì trong ngày thường cũng đã quen như vậy, phần lớn tiền bạc đều được hắn đặt trong không gian, chỉ chừa một ít bạc vụn và tiền đồng trong nhà, chi tiêu thường ngày cũng đủ rồi.
Thương Thanh Nguyệt lo sợ bất an chờ, không nghĩ đến lại chờ được một phen lời nói như vậy, nhất thời có chút ngỡ ngàng, ngay sau đó là vui sướng, giống như vào mùa đông khắc nghiệt uống hết một chén canh nóng, ấm áp từ lòng ngực lan tràn đến khắp người.
Lựa chọn của bản thân là chính xác, quả nhiên phu quân đối với mình rất tốt.
Vì thế y cười gật đầu nói, "Ta hiểu rồi, phu quân".
Không phải lần đầu tiên nghe Thương Thanh Nguyệt gọi hắn như vậy, tối hôm qua hắn đã ép người ta gọi, nhưng lúc này nhìn tươi cười trên mặt Thương Thanh Nguyệt, hắn cảm thấy bản thân có chút lâng lâng.
Lập tức vội vàng che giấu tâm tình, nói, "Đồ ăn cũng sắp cạn nước rồi, múc ra đi".
Lúc hai người nói chuyện, gà hầm trong nồi đã sắp nung khô, Thương Thanh Nguyệt vội vàng cho tỏi và hành lá đã cắt xong vào, đảo qua hai ba cái rồi múc ra khỏi nồi.
Lúc nấu xong món cuối cùng, Tần Ngôn từ bên ngoài đi đến, trong tay còn cầm một rổ rau dưa tươi mới.
Thương Thanh Nguyệt vội vàng đi qua nhận lấy đồ vật, chào hỏi, "A ma".
"Ừ". Tần Ngôn gật đầu đáp lại, lại nói, "Sau này cứ như Lạc Xuyên gọi ta là cha hoặc ba đi".
Nếu người sinh con là song nhi, thông thường mọi người đều gọi là a ma, cũng có gọi là cha hoặc ba, nhưng khá ít, từ trước đến nay Tần Ngôn không thích Tần Lạc Xuyên gọi ông là a ma, cho nên vẫn luôn gọi là cha hoặc ba.
Tần Ngôn yêu cầu như vậy, Thương Thanh Nguyệt lập tức nghe theo gật đầu đáp lại.
Trước khi dọn thức ăn lên bàn, Thương Thanh Nguyệt dâng trà lễ ra mắt cho Tần Ngôn.
Vào lần đầu gặp mặt, Tần Ngôn đã rất hợp ý với Thương Thanh Nguyệt, lúc này đương nhiên sẽ không gây chuyện lập quy củ cho con dâu mới cưới giống như phụ huynh nhà khác, huống chi lấy tính cách của ông, cũng không làm được loại chuyện gây sự này.
Sau khi uống trà, Tần Ngôn cầm lấy hộp gỗ trên bàn, đưa cho Thương Thanh Nguyệt nói, "Mở ra xem có thích hay không".
Trước đó Thương Thanh Nguyệt đã nghe người khác nói qua, gia đình bình thường nơi này kết hôn, quà ra mắt trưởng bối cho con dâu mới cưới giống nhau đều là tiền bạc, cho nhiều hay cho ít thì phải xem điều kiện trong nhà phu quân. Xem ý của Tần Ngôn, lại là chuẩn bị lễ vật cho y, không khỏi có chút kinh ngạc.
Chờ mở hộp ra thấy rõ đồ vật bên trong, Thương Thanh Nguyệt càng kinh ngạc hơn. Trong hộp hẹp dài chứa một cây trâm bạch ngọc, chất ngọc trắng trong trơn bóng, không có chút tì vết nào.
Nếu như lúc trước ở kinh thành, nhận một món lễ vật như vậy đối với Thương Thanh Nguyệt mà nói cũng không phải là chuyện hiếm lạ bao nhiêu, nhưng hôm nay là ở nơi thôn núi nhỏ bé này, một cây trâm ngọc không có mấy chục lượng bạc thì không mua được như vậy được lấy ra đưa cho y làm quà ra mắt.
Đột nhiên Thương Thanh Nguyệt cảm thấy, tình huống trong nhà phu quân hình như rất khác với những gì người ngoài nhìn thấy.
Nhìn Thương Thanh Nguyệt sửng sốt một chút, Tần Ngôn đại khái cũng có thể đoán được y suy nghĩ cái gì, cũng không nói ra, chỉ nói, "Thích thì thu vào đi, thời gian cũng không còn sớm, ăn cơm trước".
Thương Thanh Nguyệt làm tổng cộng sáu món ăn, năm loại trong đó đều là món mọi người bên này thường ăn, chỉ có một món cá thái lát xào là món ăn bên này không có.
Bưng đồ ăn lên bàn xong, Thương Thanh Nguyệt nói, "Con thấy trong vại có cá sống nên làm một phần cá thái lát xào, là khẩu vị của kinh thành bên kia, không biết mọi người có thích không".
Tần Lạc Xuyên là một thanh niên lớn lên ở xã hội hiện đại, có món ăn lạ lẫm nào mà chưa ăn, ngoài mấy món vô cùng kì quái ra hắn đều từng ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!