Ngoại truyện 2
- Tư quân nhược vấn thủy, hạo đãng ký nam chinh
Buổi trưa vừa mới đến không bao lâu, quán trà nổi tiếng nhất Tây Cốc cũng đã ngồi đầy khách khứa, các thực khách dù là chờ lên món hay là đã bắt đầu ăn, đều đang nói chuyện mới mẻ gần đây.
Nếu như đến nghe chuyện từng bàn, là có thể phát hiện, trong đó được trò chuyện nhiều nhất, nếu không phải Tiểu Thế tử nhà Thế tử Tần Vương lại nghịch ngơm quậy ra chuyện gì, thì chính là cô nương nhà ai lại nhìn trúng Đại Thế tử, muốn chết muốn sống một hai phải kết hôn, lại bị từ chối tuyệt tình.
Vốn dĩ là một màn náo nhiệt mà lại hài hòa, đột nhiên bị tranh cãi của một bàn gần cửa nào đó cắt ngang.
Một cô nương tuổi chừng mười sáu sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bi thảm mà van xin, "Cầu xin các người buông tha ta đi, tiền nợ các người ta nhất định sẽ trả".
"Bổn thiếu gia thiếu chút tiền ấy à". Chàng trai phe phẩy quạt xếp ngồi cùng bàn lên tiếng, ngông nghênh xấc xược nói, "Ngươi cứ ngoan ngoan đi theo bổn thiếu gia đi".
Chẳng qua chỉ hai câu đối thoại ngắn ngủi, các thực khách đã đoán được nguyên nhân đại khái, nhưng không có một người nào mở miệng đến ngăn cản chàng trai kia, ngược lại còn có một vài người đặt chén đũa xuống, vô cùng hào hứng xem náo nhiệt một cách chuyên tâm.
Tiêu Quân Nhược ngồi cách đó không xa không nhịn được mà hung hăng nhíu mày, không phải đều nói Đan Châu là địa phương giàu có và đông đúc nhất Đại Viêm, dân phong lại càng chất phác, không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, vì sao vẫn còn xuất hiện loại chuyện khi nam bá nữ này trong quán trà?
Tiêu Quân Nhược tiếp tục quan sát, thầm nghĩ nếu tiếp tục không có ai ngăn cản, bản thân sẽ đi giúp nàng một tay.
Một bàn của cô nương kia vốn dĩ đã ở cạnh cửa, lúc này y vừa nhấc mắt lên đã thấy một người nhấc chân bước vào trong quán trà.
Con người chính là như vậy, luôn dễ dàng bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn ánh mắt, Tiêu Quân Nhược cũng không ngoại lệ.
Người tới tuổi cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng người thon dài, mặt như quan ngọc, đôi môi hơi mỏng mím nhẹ, hai mắt lướt nhanh trong quán trà một lượt, nhưng lại khí thế hơn cả mấy người anh ruột và anh họ kia của y.
Không nghĩ tới thế nhưng Đan Châu lại có người bậc này.
Cô nương ở gần cửa kia hiển nhiên cũng thấy được người tới, nhanh chóng đứng dậy chạy qua, quỳ xuống ở trước mặt chàng trai, cầu xin nói, "Xin công tử mau cứu tiểu nữ, tiểu nữ nguyện làm nô làm tì báo đáp ân tình của công tử".
Nói xong thì ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn về phía công tử trẻ tuổi, trong mắt hạnh là nước mắt muốn rơi nhưng chưa rơi, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, quả nhiên là nhìn thấy mà thương.
Bị nhìn một cách tín nhiệm đầy cõi lòng như vậy, là một người đàn ông sợ là đều khó có thể cự tuyệt.
Công tử trẻ tuổi lại chỉ nhìn lướt qua mấy người khi nam bá nữ trên bàn kia một cái, lại nhìn cô nương đang quỳ trước mặt, lạnh nhạt nói, "Nhà ta không thiếu nô tì".
Nói xong thì muốn vòng qua cô nương kia tiếp tục đi vào trong.
Cô nương trẻ tuổi hiển nhiên không dự đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, ngây người trong phút chốc sau đó tiếp tục cầu xin nói, "Van xin công tử".
Chàng trai kia lại là vẫn không quay đầu lại.
Tiêu Quân Nhược cũng không nhìn được nữa, đứng dậy nói, "Cô thiếu người ta bao nhiêu tiền, ta trả giúp cô".
Giọng y không xem như lớn, nhưng cũng không nhỏ, tất cả thực khách xung quanh đều nhìn lại đây, ngay cả chàng trai lạnh nhạt rời đi kia, sau khi nghe giọng cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Quân Nhược một cái, có chút ngoài ý muốn nhướng mày, tiếp theo thì vô cùng hứng thú mà dừng bước chân.
Trước mắt bao người, Tiêu Quân Nhược cũng không sợ sệt, đi đến trước mặt cô nương kia lặp lại lời nói, "Cô nương, cô thiếu bao nhiêu tiền, ta trả giúp cô".
"Không cần ngươi trả". Cô nương không thể hiểu được nhìn Tiêu Quân Nhược một cái, lẩm bẩm nói.
Ngay sau đó đi về hướng công tử trẻ tuổi kia, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, "Công tử, nếu ngươi không có hôn ước, vì sao...".
Nàng còn chưa nói xong, công tử trẻ tuổi kia đã cắt lời nói, "Ta đã có người trong lòng".
Lúc hắn nói câu này, giọng nói ôn hòa hơn lúc trước rất nhiều, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Quân Nhược luôn cảm thấy đối phương như có như không mà liếc nhìn mình một cái.
Thực khách đầy sảnh phát ra tiếng hô kinh ngạc, cô nương cũng lập tức trừng lớn hai mắt, bật thốt lên, "Thật hả?".
"Đương nhiên là thật". Công tử trẻ tuổi gật đầu một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!