Chương 109: (Vô Đề)

Mưa lớn liên tục gần một tháng, bởi vì không tạo thành nạn lụt, ảnh hưởng cũng không xem như lớn, nhất là đối với cây trồng nhiều vụ trong năm.

Ví dụ như lúa nước, một quý mùa xuân kia quả thật có chút mất mùa, chờ đến mùa sau, bởi vì nước và ánh sáng đều sung túc, đó là một quý được mùa hiếm thấy.

Ngay khi mưa lớn kết thúc, Tần Lạc Xuyên đã dâng tấu chương lên Hoàng thượng, thuật lại rõ ràng tình huống Đan Châu.

Vốn dĩ hắn chỉ làm theo phép báo cáo mà thôi, nào biết vào lúc cách thời gian thu hoạch vụ thu còn hai tháng, ý chỉ từ kinh thành đến, nói vào tháng Tám Ninh Vương sẽ đến Đan Châu tuần tra.

Sau khi Tần Lạc Xuyên nhận được ý chỉ, phản ứng đầu tiên là trở về nói cho Tần Ngôn, phải biết rằng Ninh Vương chính là anh trai ruột của ông, nhiều năm như vậy không gặp, không có khả năng không nhớ đến.

Hắn vội vã chạy về nhà, ngay cả thở cũng không kịp thở đã lập tức nói ra tin tức, vốn cho rằng Tần Ngôn sẽ rất kinh ngạc vui mừng, kết quả không chỉ Tần Ngôn, ngay cả Thương Thanh Nguyệt và Tiểu Đoàn Tử cũng không có phản ứng gì.

Tần Lạc Xuyên ngay lập tức cảm thấy khó hiểu, "Biết Ninh Vương sắp tới, mọi người không có gì muốn nói sao?".

Tần Ngôn hờ hững nói, "Nói cái gì?".

"Ờ thì...". Lần này đến lượt Tần Lạc Xuyên không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng vẫn là Thương Thanh Nguyệt nhìn vẻ mặt mờ mịt của phu quân nhà mình, mỉm cười giải thích, "Lúc sáng đã có người đưa tin tức đến, không chỉ có Ninh Vương sẽ đến, mà Vương phi cũng sẽ đến cùng".

Người một nhà hùa nhau trêu chọc Tần Lạc Xuyên một trận như vậy, kế tiếp nên chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị.

Ninh Vương và Tần Ngôn là anh em ruột, cũng không cần thiết phải đi chuẩn bị một chỗ ở khác, dù sao Vương Phủ lớn như vậy, trong nhà cũng chỉ có mấy người bọn họ là chủ tử chân chính, đừng nói chỉ thu xếp ra một viện cho Ninh Vương ở, cho dù mấy cái viện cũng thu xếp được tất.

Hơn nữa Ninh Vương chắc hẳn cũng vui lòng ở cùng một chỗ với bọn họ.

Còn lại là ăn uống và đồ dùng.

Đầu bếp nhà bọn họ là từ kinh thành mang đến đây, vốn đã biết làm món ăn của kinh thành và bên trấn Vũ Khê, mấy năm nay ở thành Dung lại học xong món ăn của thành Dung, có thể nói là một người bằng mấy người, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ chiêu đãi không tốt mấy người Ninh Vương.

Chỉ riêng đồ dùng, ngược lại tốn chút tâm tư chuẩn bị, ngay cả quần áo của Tần Ngôn cũng làm không ít.

Bản thân ông mấy năm nay đã quen tùy ý, cho dù là chất liệu vải tốt đi nữa, phần lớn đều nhét ở đáy rương, bởi vì Ninh Vương sắp tới, nên phân phó người bên dưới làm lại cái mới tốt hơn, có lẽ cũng không muốn anh trai hiểu lầm bản thân ở bên này sống không tốt.

Bên này bọn họ chuẩn bị đến khí thế ngất trời, cuối cùng vào đầu tháng Tám, Ninh Vương và Ninh Vương phi mang theo tùy tùng phong trần mệt mỏi chạy đến đây.

Lấy thân phận của ông, thật ra căn bản không cần thiết phải đi đường gấp như vậy, đoán chừng là muốn gặp Tần Ngôn sớm một chút mới có thể như vậy.

Trước khi Ninh Vương tới mấy ngày, Tần Lạc Xuyên đã an bài thỏa đáng tất cả công sự, sau đó ở nhà chờ tiếp đón.

Hơn năm năm không gặp, Ninh Vương vẫn như cũ là dáng vẻ năm đó Tần Lạc Xuyên nhìn thấy ở kinh thành, trừ bởi vì trên đường có chút mệt mỏi ra, thoạt nhìn cũng không có thay đổi quá lớn.

Ninh Vương phi vẫn như trước dịu dàng thân thiện, chỉ là khi nhìn thấy tiểu công tử đi theo phía sau bà, Tần Lạc Xuyên và Thương Thanh Nguyệt nhìn nhau trao đổi ánh mắt một cái, hai người đều có loại cảm giác vi diệu khó có thể miêu tả như nhau.

Quả nhiên, lúc chào hỏi, Ninh Vương phi bảo tiểu công tử thoạt nhìn nhỏ hơn Tiểu Đoàn Tử một chút bên người bà gọi Tần Ngôn là ông chú.

Có điều bọn họ rất nhanh đã bị chuyện khác dời đi sự chú ý.

Tóc bạc hai bên tóc mai của Ninh Vương đã không ít, lúc này lại kéo tay Tần Ngôn, đỏ cả hốc mắt nói, "Huynh đệ chúng ta không gặp nhiều năm như vậy, trên đầu đệ cũng có tóc bạc rồi".

Tần Ngôn theo bản năng vuốt tóc mai của mình, mũi cũng có chút cay cay, "Không phải mấy năm trước mới gặp ở ngoại ô kinh thành sao?".

"Đệ thì chỉ vội vã chạy một chuyến như thế". Ninh Vương tức giận nói, "Cầm thánh chỉ xong là đi ngay, ngay cả thời gian ăn một bữa cơm tử tế với ta cũng không có".

Tần Ngôn muốn nói nào có khoa trương như vậy, nhưng nhìn đến vẻ mặt của anh trai, câu nói đến bên miệng vẫn là đổi lời, "Vậy bây giờ mọi người cứ ở thành Dung lâu một chút".

Ninh Vương nói, "Đương nhiên là vậy".

Sau khi người một nhà ngây người trong vương phủ mấy ngày, Ninh Vương lập tức thúc giục Tần Ngôn dẫn ông đi thị sát tình huống hiện giờ của Đan Châu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!