Mạnh Quân tắm xong, lúc cầm khăn lau người mới nhớ tới cái khe hở trên tường sớm đã được bít lại bằng xi măng. Bức tường tô xi măng loang lổ ban đầu cũng đã được ốp gạch men vào cuối tuần trước. Hôm thi công, cô ở trên gác xép ngủ nướng, là Trần Việt tự mình lui cui làm.
Từ hôm đó trở đi, lần lượt từng thứ, túi ni lông được thay bằng hộp đựng khăn giấy dán tường, giấy vệ sinh thô mỏng được đổi thành khăn giấy ba lớp.
Chủ nhật tuần trước, một chiếc kệ ba tầng được gắn lên mảng tường bên cạnh chậu rửa mặt, đủ cho Mạnh Quân thỏa sức để đủ thứ đồ dùng vệ sinh cá nhân lỉnh kỉnh của mình. Mà hôm nay, trên mép kệ treo thêm một chiếc túi nhỏ chống thấm nước, bên trong có một chiếc máy sấy tóc mới mua.
Mạnh Quân sấy tóc nửa chừng, thầm nghĩ, hình như anh không ghét cô mà còn chăm sóc cô hết mực.
Cô treo khăn tắm lên ngay ngắn, mặc váy ngủ, khập khễnh lê chân ra ngoài. Cô không muốn vịn vào tường, nghĩ tới cảm giác ẩm ướt và những con rết đáng sợ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào kia, cô thà đi cà lết.
Mạnh Quân.
Phía sân đối diện, Trần Việt đứng ở mé cửa khuất sáng, hỏi cô: Chân cậu sao rồi?
Mạnh Quân chầm chậm kéo lê chân vào nhà, lí nhí trả lời: Đau.
Cô lảo đảo nhảy vào nhà chính bằng một chân, vịn ghế mây ngồi xuống.
Trần Việt nối gót đi vào, bưng bát cơm trộn lạp xưởng, thịt xông khói, đậu hà lan và đậu đũa cùng một bát canh cà chua trứng, đặt lên chiếc bàn bên cạnh cô: Ăn tối trước đã.
Đã hơn chín giờ tối, quá thời gian của cái gọi là giờ ăn món chính của Mạnh Quân, nhưng cô đói meo móp, vội vàng đón lấy chiếc muỗng trong tay anh xúc một muỗng lớn cơm trộn.
Trần Việt thấy cô ăn ngon lành, dợm xoay người bước ra cửa.
Mạnh Quân ngước nhìn bóng lưng anh, lúng búng gọi: Trần Việt.
Anh vừa đi đến ngưỡng cửa, quay đầu lại: Ừ?
Mạnh Quân cúi đầu, chọc chọc miếng thịt xông khói trong bát:
"Hôm nay tớ nhìn thấy nhà của Tây Cốc… liêu xiêu nghiêng đổ, không biết có thể làm chút gì… giúp con bé hay không."
Trần Việt cười rất nhẹ, nói:
"Con bé sẽ không còn ở đó bao lâu nữa."
Mạnh Quân sửng sốt: Sao vậy?
Trần Việt giải thích:
"Dự án di dân vào thị trấn đã hoàn thành. Thôn của bọn họ ít nhân khẩu, đường sá xa xôi nên toàn bộ sẽ chuyển đến vùng phụ cận của thị trấn."
Mạnh Quân chợt vỡ lẽ:
"Ồ, là khu làng dân tộc mà tớ đã nhìn thấy lúc sáng?"
Ở gần đó.
À… Mạnh Quân gục gặc đầu, hỏi tiếp:
"Vậy ngôi làng nhỏ kia sẽ bị bỏ hoang sao?"
Ừm.
Mạnh Quân lại cảm thấy có đôi chút tiếc nuối:
"Nhìn từ bên ngoài, thôn làng của bọn họ thật xinh đẹp, vẫn còn nguyên vẻ mộc mạc, nguyên sơ, yên bình. Không thể bảo tồn được thì thật đáng tiếc."
Trần Việt im lặng một lúc, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!