Ngày hôm trước trời đổ xuống một trận mưa lớn, khắp sân trường nước đọng thành vũng to vũng nhỏ, bài tập thể dục giữa giờ bị hủy bỏ.
Suốt trọn vẹn hai mươi phút giờ ra chơi, tiếng cười đùa giòn giã rộn vang khắp sân trường.
Tiết tiếp theo là giờ âm nhạc của lớp 7/3, Mạnh Quân ngồi trong phòng học nhạc lật xem danh sách lớp, ngoại trừ một vài bạn nhỏ tương đối năng động, cô không thể nhớ hết tên hết mặt của tất cả các bạn học sinh.
Mấy ngày qua, cô lên mạng tìm kiếm các phương pháp hỗ trợ giảng dạy nhưng toàn bộ đều là những lời sáo rỗng về cống hiến trao đi yêu thương, chẳng khác nào con tàu ngoài khơi nhìn thấy ngọn hải đăng nhưng không biết làm thế nào để cập bờ.
Đêm qua, cô đã viết đi viết lại giáo án ba lần nhưng vẫn không cách nào xác định liệu mình có khơi dậy được hứng thú học tập của bọn trẻ hay không.
Vì bài giảng cho buổi học sắp tới mà cô ong ong cả đầu.
Trần Việt nói cô không tận tâm, cô không đồng ý, nhưng không thể phủ nhận cô quả thật khinh địch. Những tưởng trên hành trình trao đi và nhận lại mang tên tình nguyện, bạn trao cho đối phương những gì, đối phương sẽ mở rộng lòng mình đón nhận tất thảy.
Đúng là quá cao ngạo.
Từ bên ngoài phòng học vang vọng tiếng kèn harmonica hòa trong tiếng lon thiếc, tiếng thanh tre gõ nhịp lên nền đất xi măng, giai điệu du dương mang đậm âm sắc dân tộc rồi phảng phất nhịp điệu mạnh dồn dập của metal.
Sau khúc dạo đầu thoáng qua, các chàng trai cô gái cất giọng hát lên khúc dân ca bằng tiếng quê hương mình, điệu hát dân gian với âm cuối ngân dài.
Mạnh Quân đứng dậy đi ra cửa.
Trên tấm đan bê tông đối diện sân tập thể dục, một nhóm học sinh cấp hai cao thấp đứa đứng đứa ngồi, Bạch Diệp đang thổi kèn harmonica, Long Tiểu Sơn tay cầm que gỗ, tay thanh tre gõ xuống nền xi măng, Dương Lâm Chiêu dùng dây kẽm đánh nhịp vào lon thiếc, mười mấy thiếu niên cất cao tiếng hát.
Mạnh Quân vốn định dùng điện thoại quay lại, nhưng không muốn sự xuất hiện của mình làm đứt đoạn dòng cảm xúc đang cuộn trào của các bạn nhỏ, nên chỉ đứng từ xa ngắm nhìn.
Các chàng trai cô gái nụ cười tỏa rạng, tiếng hát vút bay tự do như chim trời.
Mạnh Quân thất thần, tự hỏi liệu những bài hát mình từng viết kia có giai điệu nào chạm đến được tận cùng nơi sâu thẳm trái tim người nghe như thế này không.
Cô dõi mắt, chăm chú lắng nghe, đến tận khi tiếng chuông báo giờ vào học vang lên.
Các bạn nhỏ tựa những hạt châu được thu nhặt lại, nhanh chóng quay trở về lớp học của mình.
Chúng đi về phía Mạnh Quân, lướt qua cô bước vào lớp. Chỉ có Tây Cốc ngước nhìn cô nở nụ cười.
Đã hai tuần trôi qua, sự tò mò, yêu mến và thiện chí mà chúng dành cho cô đã tan thành mây khói.
Mạnh Quân biết bọn trẻ không thích cô, trong lòng chúng, có lẽ cô không khác gì những giáo viên dạy nhạc ngắn hạn trước đó, thậm chí còn tệ hơn.
Cô đan hai tay vào nhau bước vào lớp, hơn bốn mươi thiếu niên vờ như không nhìn thấy, vẫn xì xào nói chuyện.
Cô cũng không nói gì, kéo ghế ngồi trên bục giảng, ôm đàn guitar, thoáng mường tượng lại điệu hát dân gian ban nãy, ngón tay lướt trên dây đàn.
Từ trên dây đàn tuôn trào những giai điệu réo rắt, trầm bổng rồi da diết của khúc ca mà bọn trẻ đã hát trên sân trường, tấu ra một phong vị hoàn toàn khác biệt.
Lớp học bỗng chốc yên lặng như tờ, toàn bộ ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Mạnh Quân.
Mạnh Quân đàn một nửa, ngẩng đầu lên hỏi:
"Là giai điệu này phải không?"
Có người đáp: Phải ạ!
Có người hỏi: Cô ơi, cô từng ngheSay rượurồi ạ!
(*) Get drunk là một bài hát của Kawa, một ban nhạc đến từ Vân Nam, Trung Quốc. Họ kết hợp các bài hát, bài thơ và câu hò truyền thống của dân tộc mình với thể loại Reggae để tạo ra một giai điệu độc đáo không thể nghe thấy ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. – baidu.
Mạnh Quân cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!