Đã gần hai tuần trôi qua, Mạnh Quân bất lực không tìm ra được cách gì.
Chuyện làm tình nguyện viên này không hề đơn giản như cô đã tưởng tượng. Bước sang tuần thứ hai, cô nhận ra mình vẫn không có cách nào đưa bọn trẻ vào khuôn khổ kỷ luật cũng không khơi gợi được hứng thú học tập của chúng.
Có lần Lí Đồng muốn đăng nội dung mới cho kênh video của trường, đến lớp quay một đoạn video ngắn, nhìn thấy lớp học nhốn nháo không ai nói ai nghe đã giúp cô chấn chỉnh một phen, kết quả chỉ có lác đác mấy cô cậu bé chịu hát, còn lại mạnh việc ai người nấy làm không một chút hào hứng tham gia đóng góp cho tiết học, khiến cả hai đều vô cùng gượng gạo khó xử.
Ban đầu Mạnh Quân định dạy các bài hát trong sách giáo khoa âm nhạc như
"Hạt ngọc Phương Đông", Vũ khúc thanh xuân… nhưng các bạn nhỏ không hứng thú, chỉ nghe qua loa đối phó. Có em hoàn toàn không quan tâm cô nói gì, hoặc là ngủ hoặc lén đọc truyện tranh.
Mạnh Quân bèn tìm những ca khúc nổi tiếng từng làm mưa gió một thời Năm tháng vội vã, Con đường bình phàm… nhưng vẫn không đạt được kết quả gì.
Trong giờ học thì phớt lờ cô chỉ lo nói chuyện riêng, trong lớp không lúc nào ngớt tiếng rì rầm. Ví dụ như Dương Lâm Chiêu, không chỉ lôi kéo bạn bè xung quanh nói chuyện, có lần đang trong giờ học bỗng nhiên cười phá lên, khiến cho các bạn khác đang tập hát đều giật mình im bặt, dáo dác quay đầu nhìn.
Mạnh Quân bước xuống, không ngờ lại phát hiện mấy đứa con trai đang chơi đánh bài.
Trong nhất thời, cô giận đến mức muốn bốc hỏa nhưng vẫn cố kìm nén, tịch thu bộ bài, nói:
"Dương Lâm Chiêu, em có biết bây giờ đang trong giờ học không!"
Dương Lâm Chiêu ngồi rướn người đung đưa chân ghế, nhún vai:
"Cô à, mấy bài cô dạy em biết hát hết rồi, còn học gì nữa ạ? Bây giờ cô có muốn em hát cho cô nghe không."
Không chỉ vậy, ánh mắt của cậu bé cũng đang nói
"Thì ra cô chỉ có một chút bản lĩnh như vậy".
Bốn phía xung quanh ồ lên cười, chỉ có Long Tiểu Sơn khẽ kéo Dương Lâm Chiêu, ý bảo cậu đừng làm khó cô giáo.
Mạnh Quân mím chặt môi, thật lâu sau mới nói:
"Em ra cuối lớp đứng cho cô."
Dương Lâm Chiêu thong dong đứng dậy, hai nam sinh khác cũng giơ tay xung phong:
"Thưa cô, em cũng xin bị phạt đứng." Nói xong lập tức ung dung đi ra phía sau. Long Tiểu Sơn kéo một người trong số đó lại, nhưng không kéo được. Mấy đứa con trai đứng dựa vào vách tường cuối lớp, cười đến nghiêng ngã.
Sợi dây thần kinh trong đầu cô căng ra như muốn đứt đoạn, tiếng chuông tan học vang lên. Cô không nói lời nào, cũng không hô tan học như mọi khi, chỉ thu dọn sách vở rồi bước ra khỏi lớp.
Trở lại phòng làm việc, mặt và cổ cô đỏ lên vì nén giận.
Thầy Tiểu Mai vừa dạy xong tiết Vật lý cho một lớp Mười hai về tới, thấy vậy hỏi han:
"Sao mặt cô Mạnh đỏ dữ vậy?"
Mạnh Quân không muốn mất mặt bèn kéo cổ áo lên che lại: Trời nóng quá.
Thầy Tiểu Mai nói:
"Bây giờ mới giữa tháng Tư, cô sợ nóng vậy à."
Cô giáo ngữ văn Tiểu Lan nói chen vào:
"Cô Mạnh sợ nóng lắm, lúc cô ấy mới đến, tôi phải mặc thêm áo khoác, còn cô ấy chỉ mặc váy."
Cô giáo dạy tiếng Anh Tiểu Trúc:
"Cô Lan nói vậy là có ý gì chứ, váy của người ta đẹp, không được phép mặc sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!