Mạnh Quân vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ba tháng trước.
Hôm đó, studio của Lâm Dịch Dương đăng Weibo:
"Độc thân, xào couple".
Account phụ của cô phải nhận vô số lời nhục mạ, mắng chửi. Mặc dù cư dân mạng không biết cô chính là Mạnh Quân, đối tượng mà họ mắng cũng chỉ là một tài khoản ảo, nhưng cô đích thực không phải là một người nhỏ nhẹ, hiền lành.
Netizen A: [Kinh tởm, sao cô không đi chết đi?]
Acc phụ: [Mời bạn đi trước, tôi xin phép theo sao.]
Netizen B: [Chắc nằm mơ cũng tơ tưởng đến Lâm Dịch Dương, đồ điên. Mày mà cũng xứng với anh ấy?]
Acc phụ: [Lẽ nào bạn xứng.]
Netizen C: [Tự vẫn chết đi.]
Acc phụ: [Mời bạn làm mẫu trước.]
Netizen D: [Rốt cuộc mày là antifan* nhà nào thuê, nuốt bao nhiêu tiền để làm chuyện táng tận lương tâm này, không sợ bị quả báo hả? Thứ hèn hạ.]
(*) Từ gốc dùng ở đây là Chức hắc.
Nếu như antifan đa số là anh hùng bàn phím thì chức hắc là những kẻ được trả tiền để làm antifan, hoạt động như một ngành chuyên nghiệp có tổ chức. Chúng công kích, lăng mạ, bịa đặt, sỉ nhục… không từ bất cứ thủ đoạn nào thậm chí xâm phạm đến sức khỏe của nghệ sĩ.
Acc phụ: [Nếu thật sự có quả báo thì sao bạn vẫn còn sống vậy?]
Cô còn đang ân đền oán trả gọn gàng dứt khoát không sợ sói trước hổ sau thì Lâm Dịch Dương gửi tin nhắn tới: [Quân Quân, em đừng như vậy.]
Mạnh Quân từ nhỏ đã quen ngạo nghễ ngẩng cao đầu,
"Người không phạm ta, ta không phạm người. Người phạm đến ta, ta tất sẽ phạm người", ai động chạm làm tổn hại những điều cô yêu thương trân trọng, cho dù là ông trời cô cũng sẽ trở mặt.
Nhưng hôm đó, cô thật sự log out khỏi Weibo.
Không chỉ vậy, mấy ngày sau, cô còn đăng một bài xin lỗi, tự nhận mình là một học sinh bị áp lực học tập nên lên mạng YY, xin lỗi vì những rắc rối đã gây ra cho Lâm Dịch Dương và nhà chế tác phía sau cánh gà họ Mạnh.
(*) YY: tự sướng, tự tưởng tượng.
Kiêu ngạo có ích gì, hết thảy những kiêu căng, tự phụ cũng chỉ để cho người ngoài nhìn thấy. Cô ngang ngược như vậy, nhưng lần nào nói chuyện yêu đương cũng là người nguyện moi tim móc phổi, trao cho đối phương quyền làm tổn thương mình.
Cô không phải là người thiếu đàn ông thì không thể sống được, cô là người không thể sống được nếu không có tình yêu.
Ngoài cửa có một bóng người vụt nhoáng qua.
Mạnh Quân định thần lại, nhận ra mình đang ở trong một lớp học xa lạ.
Ngoài cửa sổ, mây trắng trời xanh, cây ngập bóng nắng, tầm nhìn rộng đến tận chân trời, cách Thượng Hải hơn mấy nghìn cây số.
Cô cất tiếng hỏi: Ai ở bên ngoài vậy?
Hai cái bóng gầy gò rụt rè bẽn lẽn phản chiếu trên mặt sàn ngoài cửa, đùn đùn đẩy đẩy, chốc chốc một chiếc bím tóc quai chèo vụt ló khỏi khung cửa, rồi lại tức tốc rụt vào.
Mạnh Quân cũng không đi ra, ngón tay lướt trên phím đàn, dạo một đoạn ngắn
"Twinkle twinkle little star…"
Tiếng động bên ngoài im bặt, một cái đầu ló ra, một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi, đôi mắt to tròn đen láy sáng trong veo, nhìn thấy Mạnh Quân liền lập tức rụt đầu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!