Mùa hè, năm 2018.
Buổi sáng Mạnh Quân thức dậy, những tia nắng vàng ươm xuyên qua khe cửa sổ rọi vào phòng, những hạt bụi trôi lơ lửng trong ánh sáng mung lung hư ảo như những sợi tơ trời mỏng mảnh.
Căn nhà gỗ nhỏ đêm qua còn thâm u tĩnh mịch, giờ được ánh mặt trời mạ hơi thở mộc mạc lên sắc màu cũ kỹ già nua. Ngay cả mùi gỗ ẩm ướt trong không khí cũng trở nên thấm đẫm hương vị xưa cũ.
Đẩy cánh cửa sổ bằng gỗ ra, bản lề vặn mình kêu cọt kẹt. Gió núi chốn đại ngàn phả vào mặt mơn man.
Bên trên những dãy ngói xám tro là trùng điệp núi đồi thăm thẳm, bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa.
Nơi này là một tứ hợp viện*.
Chính giữa viện là khoảnh sân vườn được lát bằng đá xanh; phía nam là bình phong** khảm sành, bên trên họa núi non sông nước; cạnh bình phong là một cây lựu.
Những chùm hoa đỏ rực như lửa chen mình bung nở trên đầu cành, từ bên trên đài hoa như vương miện phình ra những quả non chưa thành hình.
(*) Tứ hợp viện hay tứ hợp phòng, kiến trúc này được xây theo bố cục gồm 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 khu nhà được xây ở 4 hướng Đông Tây Nam Bắc bao quanh khoảnh vườn ở giữa.
(**) Bình phong là một loại công trình nằm án ngữ trước các ngôi chùa cổ, nhà sâu, là bức tường đối diện với cổng như một hàng rào ngăn cách.
Một nhành lựu đẫm sắc lá xanh biếc nghiêng mình đung đưa đối diện ba căn nhà nhỏ bằng gỗ ở phía bắc, đông, tây. Những căn nhà mang dáng vẻ kiến trúc đặc trưng của người dân vùng Tây Nam, gian chính rộng rãi nằm ở tầng trệt, men theo cầu thang hẹp để lên gác xép nhỏ thấp nằm một bên.
Căn phòng của Mạnh Quân nằm ở góc phía Tây cây lựu, nép mình riêng một mé sân, đối diện với gian gác xép có ô cửa sổ đang để mở. Trong bóng tối có thể nhìn thấy chăn gối bên trong được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Trên giá treo quần áo treo vài chiếc áo phông trắng, hẳn là phòng của Trần Việt.
Dưới đất còn có một chú mèo đang cuộn tròn.
Mạnh Quân khá kinh ngạc, không cách nào hình dung được Trần Việt lại nuôi mèo.
Về phần căn nhà ở phía bắc cây lựu kia, cửa chính đóng chặt, trên gác cũng không có bóng người, chắc là đã ra ngoài từ sớm.
Cô đang dóng mắt ngẫm ngợi thì nghe thấy tiếng bước chân, cửa lớn của căn nhà phía đông bật mở, Trần Việt bước ra, vừa ngước mắt lên thì trông thấy Mạnh Quân đang nằm bò trên cửa sổ gác xép ngắm cảnh.
Hai người nhìn nhau mấy giây, không ai lên tiếng chào hỏi.
Mấy con chim sẻ bay đến chuyền cành lích chích trên ngọn cây lựu.
Sáng nay, Mạnh Quân thức dậy với tâm trạng nhẹ nhàng sảng khoái, cô mở lời trước:
"Phải đến trường rồi nhỉ?"
Trần Việt đưa mắt nhìn điện thoại: Không vội.
Đã tám giờ bốn mươi, Mạnh Quân đoán cái câu không vội kia hoàn toàn là phép lịch sự, cô đưa tay ra hiệu:
"Cho tớ mười lăm phút rửa mặt."
Trần Việt hỏi lại:
"Mười lăm phút đủ không?"
Mạnh Quân nghi ngờ anh đang ám chỉ cô ngủ dậy quá muộn, nhưng vì ngữ điệu của anh khá bình thường, nét mặt cũng hết đỗi bình thản, tự biết mình đã suy nghĩ quá nhiều, cô cười khẳng định chắc nịch: Đủ.
Trần Việt quay trở về phòng, ngồi vào bàn, bật máy tính kiểm tra dữ liệu.
Chỉ nghe thấy từ phía căn phòng đối diện không ngừng vang lên tiếng loảng xoảng, choang choang, tiếng con gái lăng xăng chạy lên chạy xuống cầu thang, tiếng nước chảy rào rào trong nhà tắm, tiếng sàn gác mái cọt kẹt. Rồi sau đó, yên tĩnh.
Mấy chú chim đang hót líu lo.
Chuông hẹn giờ của điện thoại vang lên, đã mười lăm phút. Trần Việt tắt máy tính, cất vào ba lô rồi khóa cửa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!