Ngày hôm sau, Mạnh Quân và Trần Việt lăn lộn trên giường.
Đến trưa, Trần Việt vừa định đứng dậy thì bị Mạnh Quân quắp lấy, hai tay ôm chặt cổ anh không buông, nũng nịu:
"Muốn ôm nữa, lâu rồi không được ôm, phải bổ sung."
Trần Việt thế là lại ôm cô thêm một lúc.
Tia nắng len qua rèm cửa chiếu nghiêng lên trần nhà, những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong chùm sáng.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ nhè từ điều hòa thổi ra. Trần Việt ôm Mạnh Quân, mũi áp vào má cô, ngửi mùi hương hoa hồng thoang thoảng trên người cô, trong phút chốc đó chợt có ảo giác như thời gian ngừng lại.
Tựa như cuộc sống tốt đẹp nhất mà anh có thể nghĩ đến chính là thế này. Đáy lòng anh hết đỗi bình yên, bình yên đến độ cơn buồn ngủ lại ập đến, chìm vào giấc ngủ say.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, ánh nắng đã rọi lên vách tường.
Mạnh Quân ngủ say trong ngực anh, hơi thở đều đều, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở. Anh không kìm được, ngón tay khẽ vuốt ve trán cô, trượt xuống sống mũi, lướt qua môi cô. Cúi người xuống, hôn cô. Cô bị anh hôn đến mơ màng tỉnh giấc, hờn dỗi đá anh.
Trần Việt cười thầm, nhẹ nhàng vén chăn, định xuống giường. Mạnh Quân lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, túm lấy tay anh.
Trần Việt giải thích:
"Nấm còn đang để trong tủ lạnh."
Mạnh Quân hờn dỗi:
"Anh, cái người này, ngủ với em còn nghĩ đến nấm. Em không đáng yêu bằng nấm sao?"
Trần Việt buồn cười:
"Anh muốn làm cho em ăn mà."
Mạnh Quân dẩu môi:
"Có cái nấm đen đen kia không ạ?"
Trần Việt cười thành tiếng:
"Nó gọi là nấm ganba."
Gan ba die*! Cô chui ra khỏi chăn, dang hai tay chạy đến bên anh, ôm cổ anh, vòng chân quanh người anh.
(*) Từ tiếng Trung phiên âm gần giống Ganbatte nghĩa là Cố lên trong tiếng Nhật.
Trần Việt nhẹ nhàng đỡ mông cô, bế cô ra khỏi phòng ngủ, đặt cô lên bệ bếp, rót cho cô một ly nước rồi bỏ hai quả trứng gà vào máy hấp trứng, nói: Lót dạ đã.
Anh lấy nấm ganba, nấm tay xanh, nấm đầu xanh trong tủ lạnh ra, đứng bên bồn rửa dùng dao gọt sạch.
Cô uống hết ly nước, nhảy xuống khỏi bệ bếp, nói: Để em nấu cơm.
Trần Việt đang cúi đầu cạo đất ở rễ nấm:
"Em biết nấu sao? Đừng nấu nửa sống nửa chín hay nấu thành cháo đó."
"Hứ, xem thường em. Đồ ngốc mới không biết nấu, mực nước một đốt ngón tay là đủ." Mạnh Quân đứng bên cạnh anh vo gạo, thêm nước, lau khô nước trên thành nồi, bỏ vào nồi cơm điện, điện thoại di động trong phòng ngủ vang lên.
Mạnh Quân đi nghe điện thoại.
Đợi cô đi rồi, Trần Việt tức tốc mở nắp nồi cơm nhìn mực nước, lấy nồi ra đổ bớt một ít nước đi rồi bỏ vào đóng nắp lại, một loạt động tác nhanh chóng gọn lẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!