Chương 46: (Vô Đề)

Sáng thứ Hai, Trần Việt nấu bún tam tiên* cho Mạnh Quân.  

(*) Nguyên liệu chính là bún, thịt heo, thịt nguội, các loại nấm, nấu bằng nước dùng gà.

Ăn sáng xong, ra khỏi cửa, mặt trời đã lên cao. Những áng mây mỏng lững lờ trôi trên bầu trời, ánh ban mai chiếu vào, như mặt hồ gợn sóng.

Những ngày này mưa nhiều, bầu trời xanh một màu nước biển nhạt, đẹp như tranh vẽ.

Mạnh Quân đứng ở ngưỡng cửa, ngắm nhìn một lúc thật lâu mới đi về phía xe gắn máy.

Trần Việt đội mũ bảo hiểm cho cô, cô nhìn hàng mi rủ xuống của anh, tim xốn xang, hỏi:

"Trần Việt, vì sao hồi đại học anh lại thích em?"

Trần Việt không hiểu: Vì sao cái gì?

"Thì là, một người tính cách như anh sao lại thích người có tính nết như em? Thật không thể tưởng tượng nổi. Có lý do gì sao?"

Trần Việt lắc đầu:

"Không biết… không có lý do."

Thế là Mạnh Quân nói: Đồ ngốc. Lại hỏi:

"Vậy anh có cảm thấy, em không tốt như anh tưởng tượng không?"

Trần Việt đang cài dây nón cho cô: Hả?

Mạnh Quân khẽ nâng cằm để anh dễ thao tác, giải thích logic của mình: "Anh xem, anh thích em lâu như vậy, trong lòng nhất định đã thần tượng hóa em lên, tưởng tượng em thành tiểu tiên nữ.

Bây giờ chúng ta ở bên nhau rồi, anh dần dần phát hiện ra, tính tình của em xấu đến mức anh không thể chịu đựng nổi, thích ghen tuông hay nổi giận, còn suốt ngày cãi nhau với anh.

Anh sẽ vô cùng thất vọng, nghĩ thầm, a, sự chênh lệch quá lớn, người phụ nữ này hoàn toàn không giống những gì mình đã nghĩ, đúng là hàng mua trên mạng đặt một đằng về một nẻo…"

Trần Việt kéo khóa cài trong tay, liếc nhìn cô một cái.

Tối qua, cũng bởi vì phát hiện anh đã yêu thầm mình nhiều năm mà cô hưng phấn suốt cả đêm, anh buồn ngủ đến hai mắt díp lại vẫn bị cô quấn lấy đòi kể chuyện hồi đại học; sáng nay lại bóng gió để được anh dỗ dành ôm ấp.

Trần Việt xoa mũ bảo hiểm trên đầu cô, vỗ về:

"Em yên tâm. Anh vốn không có xem em thành tiểu tiên nữ, ngay từ đầu anh đã biết em, người này…"

… Mạnh Quân nhìn anh chằm chằm.

Trần Việt: …

Hai tay anh ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, đặt cô lên yên xe gắn máy.

Mạnh Quân dùng mu bàn chân khẽ đá anh:

"Dỗ người ta mà dỗ như vậy sao. Anh phải nói, anh thấy em thật hoàn mỹ."

Trần Việt:

"Như vậy không phải là nói dối sao?"

Mạnh Quân giả vờ muốn đánh anh, anh không tránh, cô cũng không đánh xuống:

"Ở trong lòng anh, em nhất định phải là tiểu tiên nữ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!