Sắc trời đã tối.
Lâm Dịch Dương không đội mũ, không đeo khẩu trang, ở nơi này không cần thiết. Có ông lão dắt con trâu lấm lem bùn đất sau một ngày cày bừa đi ngang qua, cũng không hề nhìn bọn họ lấy một cái.
Mạnh Quân nói: Anh tới đây làm gì?
Lâm Dịch Dương:
"Không cho anh vào sao?"
Mạnh Quân không trả lời.
Lâm Dịch Dương hỏi:
"Trong nhà có người, không tiện?"
Mạnh Quân không khách khí liếc anh ta một cái. Anh ta có thể tìm đến nơi này, chắc chắn đã thăm dò được khoảng thời gian này Trần Việt không có mặt ở Thanh Lâm. Cô không muốn thu hút sự chú ý của người khác, nghiêng người tráng sang một bên.
Lâm Dịch Dương bước qua ngưỡng cửa, con mèo báo nhỏ đứng ở góc sân, nhe răng meo với anh ta, cực kỳ hung dữ. Lâm Dịch Dương khựng lại.
Nó không cắn người.
Ngữ khí của Mạnh Quân khó có thể nói là không châm chọc, cô bước đến bế Vân Đóa lên ôm vào lòng, xoa đầu nó một cái, nhóc con thông minh.
Lâm Dịch Dương đi theo sau cô, vòng qua hành lang vào trong sân.
Đêm trên núi, bầu trời xanh đen như màu mực. Trên bức bình phong trăng trôi trong mây.
Gian nhà chính hai bên bình phong đều sáng đèn, ánh đèn giao thoa nhau trong sân, vẽ bóng cây lựu trên tường.
Lâm Dịch Dương nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, nói:
"Chẳng phải em không thích nuôi mèo sao?" Vừa nói xong liền nhận ra mình tự rước bực vào người, con mèo này hiển nhiên là ——
Mạnh Quân nói:
"Không phải tôi nuôi."
Cô đi vào gian nhà phía Tây, Lâm Dịch Dương đi theo sau, nhìn ngắm bốn phía; tường gỗ, cửa gỗ, vách gỗ, cầu thang gỗ; có bàn vuông, ghế mây. Guitar treo trên tường.
Rất sạch sẽ, nhưng cũng đơn sơ.
Lâm Dịch Dương không thể tưởng tượng được một người được nuông chiều từ bé như Mạnh Quân lại có thể sống ở nơi này suốt mấy tháng. Anh ta quay đầu nhìn khoảng sân đối diện, gian nhà chính bên kia cũng sáng đèn, không có người, ngôi nhà tràn đầy sức sống, trên bàn chất đầy tài liệu, giá sách đầy ắp.
Trên bậc thang có mấy đôi giày thể thao nam được xếp ngay ngắn, một chiếc áo phông nam vắt trên lưng ghế mây.
Mạnh Quân ngồi trên ghế mây vuốt ve Vân Đóa, lúc ngước lên nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của anh ta, trong lòng cũng không vui vẻ gì, giọng bất giác dịu lại:
"Muốn uống nước không?"
Lâm Dịch Dương lắc đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt cô.
Mạnh Quân nhìn sang chỗ khác, nói:
"Ngồi đi, đứng đó làm gì?"
Nhưng Lâm Dịch Dương lại đi đến bên tường lấy đàn xuống, ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh bàn gảy lên mấy hợp âm.
Mạnh Quân chợt nhớ lại khoảng thời gian còn ở bên nhau. Hai người ôm đàn, có thể ngồi cả ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!