Sáng chủ nhật, Mạnh Quân một mình bay về Côn Minh. Trần Việt phải ở lại Thượng Hải thêm một tuần vì công việc.
Lúc Trần Việt đưa cô ra sân bay, mặt mũi cô ủ rũ:
"Đáng ghét, phải về một mình, nếu biết trước như vậy em đã không đi."
Sự thật là trước khi đi, Trần Việt có nói anh sẽ phải ở lại hai tuần, có thể cô sẽ phải trở về một mình. Lúc đó Mạnh Quân chỉ một lòng muốn đi theo anh, nói chắc nịch:
"Không sao. Chuyện này không thành vấn đề."
Trần Việt nhớ rõ, nhưng anh không nhắc đến, chỉ nói:
"Anh sẽ cố gắng thu xếp xong công việc sớm, thứ sáu về, có được không?"
Lúc này Mạnh Quân mới nói: Dạ.
Sau khi máy bay hạ cánh, cô ngồi tàu cao tốc đến thủ phủ, sau đó đến Nhược Dương. Ra khỏi nhà ga, Hiên Tử và A Khâu đã đợi sẵn ở đó. Quãng đường từ Nhược Dương đến thị trấn Thanh Lâm phải chuyển từ xe buýt nhỏ sang xe ngựa rồi xe ba gác, rất rầy rà vất vả.
Trần Việt nhờ Hiên Tử đến đón cô.
Hiên Tử và A Khâu hết đỗi nhiệt tình, Hiên Tử xách hành lý giúp cô, A Khâu đưa cho cô ly trà sữa vừa mua.
Mạnh Quân gặp được bọn họ, bao nhiêu mệt mỏi cô đơn trên đường vơi đi không ít. Cô để ý thấy A Khâu mặc chiếc váy rất đẹp của nhãn hiệu lần trước cô mua, xem ra sau khi nhận được lương Hiên Tử đã thực hiện lời hứa.
Đôi vợ chồng trẻ đưa cô đi ăn tối, trò chuyện với cô rất gần gũi, cởi mở nhưng đúng mực, không bới đông hỏi tây mỉa mai châm chọc như Miêu Doanh. Ăn cơm xong, hai người lái xe chở cô về thị trấn Thanh Lâm, trên đường còn mua rất nhiều trái cây.
Thoạt đầu Mạnh Quân từ chối, nhưng Hiên Tử cười nói:
"Không sao, Trần Việt đưa tiền." Lúc này cô mới nhận.
Nơi này trời lâu tối, đã hơn bảy giờ mà bầu trời vẫn trong xanh. Mạnh Quân ngồi ở ghế sau, trò chuyện câu được câu chăng với hai người phía trước.
"Hiên Tử, lúc Trần Việt đi học, có ai bắt nạt anh ấy không?"
"Tớ và cậu ấy lên cấp ba mới biết nhau. Trường quản lý rất nghiêm, không có những chuyện bắt nạt nghiêm trọng."
Mạnh Quân nói:
"Vậy là có những chuyện bắt nạt nho nhỏ sao?"
Hiên Tử cười:
"Thỉnh thoảng, có người nói những lời khiếm nhã độc ác, tuổi còn nhỏ mà, nói năng không biết cân nhắc nặng nhẹ."
Mạnh Quân thầm nghĩ, nếu cô là bạn hồi cấp ba của anh, cô sẽ đánh người.
Hiên Tử nhìn cô qua kính chiếu hậu, nói:
"Trần Việt ấy, quả thật không dễ dàng."
Lời còn chưa dứt, A Khâu cũng không nhịn được, quay lại nhìn cô:
"Mạnh Quân, tớ mong hai cậu thật hạnh phúc."
Hiên Tử nhìn cô ấy, A Khâu nhoẻn miệng cười, không nói nữa.
Mạnh Quân đoán, có lẽ Trần Việt đã dặn trước hai người họ, không được nói những lời khiến cô cảm thấy áp lực. Cô cúi đầu, điện thoại nằm trong lòng bàn tay, màn hình đang sáng, là khung chat WeChat với Trần Việt.
Hạ cánh chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!