Sáng sớm, sương giăng kín núi đồi, chim chóc bay đến đậu trên đầu cành lựu, những chùm quả đỏ rực khẽ đung đưa.
Con mèo báo rón rén trườn qua bức bình phong phóng lên cành lựu, lũ chim kinh hãi phành phạch vỗ cánh bay.
Ánh ban mai tràn vào gian gác gỗ phảng phất mùi cổ xưa.
Chiếc màn lụa trắng như làn sương bảng lảng, làn sương khẽ lay, bàn chân mảnh mai của người con gái duỗi ra khỏi màn, mũi chân rướn thẳng.
Giày vò cả đêm, Mạnh Quân vừa mệt vừa khoan khoái ngủ một giấc thật ngon, mới sáng sớm đã bị anh làm cho tỉnh giấc.
Cô như đang nằm trên đám mây, thư thái dễ chịu, tung lên cao, rồi lại rơi xuống đám mây kẹo bông.
Tiếng rên khe khẽ xuyên qua màn, rơi lên bậu cửa sổ cũ kỹ, bị sương núi lặng lẽ cuốn đi.
Một tia nắng vàng óng ả chiếu nghiêng vào, tia sáng mỏng manh.
Mạnh Quân nheo mắt nhìn tia sáng trong màn, ấm áp giống như giấc mơ không có thật.
Nhưng cơ thể nóng hầm hập của anh đang ở trong ngực cô hết đỗi chân thật. Trên mặt cô vẫn còn lưu lại vết ửng hồng từ cuộc quấn quýt ban nãy, cô chợt bật cười ngốc nghếch, đá nhẹ vào người anh một cái:
"Anh lợi hại lắm, đừng có đụng vào em."
Trần Việt để mặc cô phởn phơ đắc ý, nằm nghịch cổ tay trắng hồng của cô. Mạnh Quân cười, định đánh anh, nhưng cổ tay bị anh nắm lấy, vẫy vẫy như mèo thần tài.
Mạnh Quân huơ nắm tay mèo, hung hăng nói:
"Bạn học Trần Việt, từ giờ về sau bạn là người của tớ rồi, biết chưa?" Cô nép vào lòng anh, hỏi:
"Sao anh lại gọi em là Mạnh Mạnh? Trước giờ chưa có ai gọi em như vậy, nghe rất hay."
Cô vẫn nhớ giọng nói của anh khi thốt ra hai chữ này, nỉ non đong đầy tình cảm sâu đậm.
Trần Việt:
"Đã nghĩ đến từ lâu rồi."
Mạnh Quân: Em thích lắm.
Cô cho rằng từ lâu mà anh nói là từ sau khi ở bên nhau. Cô không biết từ lâu đó là đã từ rất lâu rất lâu rồi.
Năm nhất đại học, lần đó, mấy cô gái đến ký túc xá mượn máy tính để đăng ký môn học, Khương Nham gọi cô là Quân Quân, cách gọi rất thân thiết. Trần Việt nghe thấy, trong lòng thầm gọi Quân Quân, rồi lại gọi Mạnh Mạnh. Anh cảm thấy, Mạnh Mạnh nghe hay hơn.
Mạnh Quân rúc trong ngực anh một lúc, ngửa mặt hỏi:
"Anh nói anh mới yêu lần đầu."
Trần Việt: Ừm.
Mạnh Quân khẽ cắn vành tai anh, nũng nịu hỏi:
"Vậy, sao lợi hại vậy?"
Lỗ tai Trần Việt nóng lên, qua một lát, thấp giọng nói:
"Ý là biểu hiện không tệ?"
Xuất sắc! Cô cười khanh khách,
"Lợi hại nha bạn Trần Việt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!