Chương 34: (Vô Đề)

Chuông vào học vang lên, học sinh lớp 9/1 ùa vào phòng nhạc. Vừa yên vị, một nam sinh lanh lợi cười to hỏi:

"Cô Mạnh, hôm đó cô lại nổi bão nữa ạ?"

Chuyện của ngôi sao trẻ đã trôi qua nhiều ngày, nhưng dù sao cũng đã gây náo động rất lớn, mỗi lần dạy một lớp khác, các bạn học sinh đều nhắc tới. Mạnh Quân nói:

"Nổi bão cái gì? Đó là nói chuyện có tình có lý."

Cô còn đánh người.  

Mạnh Quân nói:

"Người ta đánh cô trước, cô không đánh trả sao? Ai đánh mấy đứa, mấy đứa cũng phải đánh trả, biết không?"

"Cô Mạnh, bọn em chuẩn bị chạy xuống giúp cô, nhưng mấy bạn nam trong sân đã chạy tới, anh Việt cũng có mặt nên bọn em không xuống nữa."

Mạnh Quân sửng sốt, thì ra lúc đó các bạn học sinh đang đứng phía sau bảo vệ cô.

"Cô ta to gần gấp đôi cô mà không làm gì được cô, cô Mạnh, cô thật lợi hại mà!"

Cả lớp cười vang.

Mạnh Quân cầm đồ lau bảng vỗ vỗ lên bảng:

"Được rồi, không nói linh tinh nữa, bắt đầu học nghiêm túc nào."

Học sinh lớp chín dù sao cũng chững chạc hơn so với các bạn nhỏ lớp dưới, tiếng ồn ào nhanh chóng lắng xuống, Mạnh Quân đang chép ký âm bằng số bài Vũ khúc dân tộc Dao lên bảng.

Các lớp khác đều đã học bài này, đoạn video Lí Đồng quay và đăng tải lên mạng ngày hôm đó đã lan truyền rộng rãi, với hơn năm trăm ngàn lượt thích, tài khoản đã thu hút được hơn một trăm ngàn lượt theo dõi, khiến Lí Đồng giật nẩy mình.

Mạnh Quân thì không mấy để ý.  

Cô đang viết thì bên dưới có bạn hỏi:

"Cô Mạnh, cô giàu lắm hả cô?"

Mạnh Quân giật mình, xoay người lại thì thấy cả lớp đang nhìn mình chăm chăm.

Cô ý thức được, những lời người đại diện mắng tuy không làm bọn trẻ tổn thương nhưng ít nhất cũng đã khiến chúng bối rối. Chỉ là lúc này bọn chúng rất bình tĩnh, giống như không thèm để ý đến.

Cô thu lại viên phấn, đi tới bên cạnh cây đàn piano, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Cô cũng không có rất nhiều thứ."

Không có gì ạ?

"Mấy đứa xem, mấy đứa vui vẻ phóng khoáng, trong sáng vô tư như vậy, cô không có." Mạnh Quân nói:

"Cô rất tầm thường, cái gì cũng muốn, rất tham lam, muốn ôm hết mọi thứ vào mình, kết quả không có được gì. Giống đỉnh núi trơ trọi kia."

Cô chỉ ra ngoài cửa sổ:

"Người đại diện đó, còn thê thảm hơn cả cô. Mấy đứa sau này học xong ra đời, đừng giống như cô ta. Nếu không cô sẽ chưởng văng mấy đứa."

Có học sinh bật cười, nhưng bầu không khí vẫn trầm lắng, ảm đạm.

Mạnh Quân thấy vậy, nói bằng giọng bông đùa:

"Ngẩng hết đầu lên nào, cô và người đại diện kia, ai xinh đẹp?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!