Chương 31: (Vô Đề)

Trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, chiếc màn trắng như tấm voan mỏng, Mạnh Quân vẫn nắm cổ tay Trần Việt, anh đưa lưng về phía ánh đèn, bóng tối khiến gương mặt anh trở nên góc cạnh hơn, xương mày hơi nhô lên, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy nhìn cô đăm đăm, môi mím chặt thành một đường. 

Màn đêm quá tĩnh lặng, Mạnh Quân nghe thấy nhịp tim mình đang không ngừng tăng tốc, như thể bị nhịp mạch đập của anh lây truyền.

Cô quẫn bách, không biết nên tiếp tục nắm tay anh hay nên buông ra; làm thế nào mà tim một người lại có thể đập nhanh đến vậy; cô cho rằng anh sẽ phủ nhận… bỗng nghe thấy anh hạ giọng hỏi: Mạnh Quân, —— cậu

Trần Việt cảm thấy trong đầu có tiếng nổ rền, cổ họng khô khốc vì căng thẳng, tim đập nhanh đến mức không thở được, nhưng cuối cùng, anh vẫn thốt ra câu đó,

"Cậu có thích tớ không?"

Giọng anh trầm thấp hết đỗi ấm áp, tim Mạnh Quân run lên, buông lỏng tay. Vải màn rơi phớt qua trán cô, cô không tránh, nhìn thẳng vào mắt anh: Thích chứ.

Trần Việt khẽ há miệng, hít sâu một hơi.

Cơ thể dịch chuyển một cách vô thức, bước chân cứng đờ, tiếng sàn nhà kẽo kẹt rít tai vang lên trong đêm khiến cả hai thoáng hốt hoảng.

Đêm hè vắng lặng, mấy con côn trùng nhỏ bay lượn xung quanh ngọn đèn sợi đốt.

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, không ai nói gì, tựa hồ không hề chuẩn bị cho sự thay đổi thân phận và quan hệ đột ngột này, hoàn toàn không kịp trở tay, dường như không dám nghĩ đến đáp án mà mình nhận được lại là một lời khẳng định.

Ngay cả Mạnh Quân cũng ngồi trong màn ngây ngẩn một hồi lâu, Trần Việt thấy cửa màn bị hở, sợ muỗi bay vào, liền bước tới khép mép màn lại:

"Hôm nay sẽ không có mùi nhang muỗi khó chịu nữa."

"Cậu nghỉ ngơi sớm đi."

Anh ngước mắt, vội vàng nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.

Mạnh Quân mặt đỏ tai nóng ngồi ngây người một hồi, hoàn hồn lại mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, lật đật quờ tìm dép toan xuống giường đi tìm anh, nhưng anh đã gõ cửa: Mạnh Quân?

Mạnh Quân lập tức rút chân lên, ngồi im phắt: Hở?

Trần Việt đi vào, sau đó đóng cửa lại. Trong căn gác nhỏ cổ xưa yên tĩnh, mỗi bước anh đi đều phát ra tiếng động. Anh đến bên ngoài màn, có đến mấy giây cứ đứng yên như thế, cũng không vén màn chui vào, cứ như vậy nhìn nhau qua lớp vải voan.

Mặt anh đỏ bừng, lúng túng nói:

"Tớ, chỉ vào để chúc cậu ngủ ngon."

Mạnh Quân còn lâu mới tin: Hừ, nói dối.

Trần Việt: …

Mạnh Quân: Nói á.

Anh mấp máy môi, cuối cùng hỏi:

"Cậu là bạn gái của tớ?"

Mạnh Quân phì cười: Cậu nói xem?

Trần Việt: Ờ. Sau đó liền bật cười, đưa tay che mặt, có đôi chút xấu hổ.

Anh lại nói:

"Cậu nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon." Lần này đi rồi không gõ cửa nữa. Chỉ có điều ngoài hành lang lập tức vang lên tiếng bước chân gấp gáp, mới đi được vài bước thì đột ngột dừng lại. Song, chỉ một vài âm thanh đã đủ để tiết lộ hết thảy.

Mạnh Quân nín cười nằm xuống, tim đập như trống dồn nhưng trong tâm trí lại hết đỗi yên bình. Cô nhớ đến dáng vẻ anh đứng bên ngoài màn trịnh trọng nói câu nói đó, vành tai của người con trai đỏ bừng, giọng nói không giấu được sự hồi hộp căng thẳng, trong lòng cô tràn ngập ngọt ngào, cô grừ một tiếng khe khẽ, cuộn tròn như quả bóng lăn lộn trên giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!