Chương 3: (Vô Đề)

Mùa hè, năm 2010.Trần Việt không quên.

Mùa hè năm 2010, Trần Việt đến Thượng Hải học đại học.

Người chị cả của tổ chức từ thiện Tia nắng Tây Nam đón anh ở Thượng Hải, còn đặc biệt đưa anh đến trường.

Đến trường học, sau khi làm xong thủ tục, người đầu tiên anh gặp ở ký túc xá là Hà Gia Thụ.

Hà Gia Thụ tới sớm nhất, đang một mình buồn chán, nhìn thấy bạn học mới liền nhiệt tình giới thiệu chiếc giường ngay sát bên cạnh mình cho anh.

Vị trí nằm gần ban công, cách xa cửa ra vào.

Ký túc xá trang bị giường tầng, bên dưới là bàn học và tủ quần áo, bên trên là giường ngủ.

Lúc Trần Việt dọn dẹp giường, chị cả tán gẫu với Hà Gia Thụ đủ chuyện, lúc thì khen Hà Gia Thụ đẹp trai (điểm này Trần Việt tán đồng), lúc lại khen cậu ấy tốt bụng (những lời này chắc chắn là lấy lòng, người chỉ mới gặp lần đầu sao có thể nhìn ra tính cách?

Mặc dù sau này Tần Việt đã biết lời khen đó không hề sai), chốc thì mời cậu ấy ăn trái cây, chốc lại dúi sữa chua cho cậu ấy.

Trần Việt tập trung nhét ga giường vào đệm, vuốt phẳng phiu đến độ không gợn một nếp nhăn nào.

Anh đoán có lẽ chị cả muốn dùng cách này để hối lộ bạn học của anh, mong đối phương có thể chung sống hòa thuận vui vẻ với một người có gia cảnh đáng thương như anh.

Trần Việt không có ý kiến gì việc này, vì anh biết rõ anh không phải là người dễ kết bạn.

Anh học ngành Kỹ thuật điện và tự động hóa.

Một chuyên ngành trong khoa được chia thành hai lớp. Bốn mươi nam sinh sống trên cùng một tầng, đều là những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, còn chưa chính thức khai giảng mà đã thân thiết như anh em, tự do ra vào phòng của nhau, cửa phòng cũng chỉ để tượng trưng cho có.

Trần Việt không bao giờ sang phòng người khác. Anh không thích nói chuyện, không thích xã giao, chỉ qua lại với ba người bạn cùng phòng, đặt biệt là Hà Gia Thụ.

Có đôi khi, người khác đến phòng của bọn họ đùa giỡn đánh lộn.

Để tránh tên bay đạn lạc, Trần Việt ngồi ngay ngắn trên giường quan sát.

Hà Gia Thụ gào lên:

"Cậu đừng có ngồi một mình trên đó, xuống đây."

Anh đi xuống, ngồi vào bàn học.

Mấy cậu bạn ôm vật nhau ra đất, xô ngã cả người lẫn ghế của anh, vậy là anh dời ghế ra ngoài ban công ngồi.

Còn chưa khai giảng, mà bố mẹ Hà Gia Thụ đã tặng cho cả phòng một món quà rất lớn, mỗi người một chiếc máy tính để bàn.

Bốn chiếc máy tính cùng kiểu dáng được người ta giao đến ký túc xá lắp ráp cùng một lúc, khá khí thế.   

Lắp đặt xong, ba người còn lại nôn nóng chạy thử phần mềm; để lại mút xốp, thùng carton và băng keo nằm chỏng chơ khắp mặt đất.

Trần Việt đưa mắt dòm rồi ngồi xuống nhìn máy tính, sờ chuột, một giây sau ngoái đầu ngó xuống đất, lại nhìn máy tính, cuối cùng đứng dậy đi lấy chổi.

Giấy rác được gom thành một đống lớn rồi mang ra ngoài bỏ.

Lúc quay về, vừa vặn đụng phải Từ Văn Lễ học lớp Điện khí hóa 2 ở phòng đối diện đang ngậm que kem sang chơi, hỏi: Nhận lớp chưa?

Rồi.

"Lớp mấy cậu có bao nhiêu nữ?"

Trần Việt không trả lời được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!