Mùa hè, năm 2018.
Mạnh Quân ngủ một đêm không mộng mị, sáng sớm thức dậy, con mèo báo đang kêu meo meo trong sân, cô vừa mặc đồ lót vừa đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy Trần Việt đang ngồi ở bậc thềm trong sân nướng bánh er
"kuai. Cô đi xuống lầu, vừa mở cửa lập tức hỏi:"Là món lần trước Lí Đồng nướng phải không?(*) Bánh erkuai ( – tạm dịch bánh nhĩ khối) của Vân Nam, nếp được đồ thành xôi, giã nhuyễn mịn thật quánh rồi làm bánh. – tuoitre. vn
Ừm. Trần Việt đặt miếng bánh er"kuai đã nướng xong lên đĩa, cho rong biển sợi, giăm bông và bánh quẩy lên trên, phết nước sốt, cuộn lại rồi đưa cho cô.
Mạnh Quân ngồi trên bậc thềm ăn, Trần Việt dọn dẹp vỉ nướng, ném một miếng giăm bông nhỏ cho Vân Đóa. Vân Đóa nằm bò xuống bên cạnh Mạnh Quân, cả hai cùng nhau ăn sáng.
Trần Việt vào nhà, một lát sau đi ra, đặt hộp sữa đã cắm sẵn ống hút bên cạnh cô, Mạnh Quân miệng đầy bánh gạo, lúng búng: Cảm ơn cậu.
Cô nhìn bầu trời xanh trong trên mái ngói, tâm trạng nhẹ nhàng thư thái. Vân Đóa vẫn còn đang nằm bên chân cô chăm chú gặm giăm bông.
Mạnh Quân quyết định chỉnh cô nàng một phen, cô đưa tay định gãi cổ nó, con mèo nhỏ lập tức xù lông, ngậm non nửa miếng giăm bông chạy tới bên dưới cây lựu.
Mạnh Quân:
"Hứ, mày chính là mây sấm sét." (*Mây sấm sét: Lôi Điện Vân)
Vân Đóa: Meo!!!
Giọng nói nhè nhẹ của Trần Việt từ trong nhà vọng ra:
"Mới sáng sớm cậu đã định cãi nhau với mèo sao?"
"Ai cãi nhau với con nhóc đó, tớ không thèm để ý tới nó." Mạnh Quân ăn xong miếng bánh gạo cuối cùng, đứng dậy đi tới cạnh cửa, thấy anh đang dọn bàn, hỏi: Mấy giờ cậu đi?
Bảy giờ rưỡi.
Cho tớ quá giang.
Ừm.
Lúc hai người bước ra sân, cánh cửa nhà Bách Thụ xịch mở, Lí Đồng đi ra. Thấy hai người bọn họ, cô ấy cười chào hỏi.
Mạnh Quân đi ra cổng, thuần thục trèo lên xe ba gác ngồi xuống, vẻ mặt trịnh trọng.
Trần Việt: Sao vậy? Lúc đó anh đang đứng cạnh xe, Mạnh Quân cúi người xích lại gần anh, rù rì:
"Sao tối qua tớ không nghe thấy gì hết?"
Trần Việt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, hạ giọng hỏi:
"Cậu muốn nghe thấy cái gì?"
Mạnh Quân ngồi thẳng người, cười toe:
"Nghe họ đàm đạo về triết lý nhân sinh, xem có thể khai sáng cho tớ không."
Trần Việt không nhịn được, cong khóe môi:
"Cậu, cái người này —"
Mạnh Quân:
"Tớ làm sao chứ? Đây là câu cửa miệng của tớ, cậu bắt chước cách nói chuyện của tớ."
Anh nói không lại cô, lái xe ba gác xuôi theo con đường núi đi xuống. Mặt trời tháng năm rực rỡ sáng chói. Mạnh Quân ở sau lưng anh nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!