Năm 2011.
Hạ, Thu, Đông.
Trần Việt không rõ chuyện gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè, chỉ biết Mạnh Quân giành được giải nhất. Anh mừng cho cô, vẻ đẹp của cô cuối cùng đã được mọi người công nhận.
Tuy vậy, cuộc thi này không mang tầm vóc quốc tế, ngoại trừ danh hiệu, nó chẳng mang lại sức ảnh hưởng gì, cũng không có nguồn lực hỗ trợ sau đó, chẳng mấy chốc đã bị lãng quên.
Mạnh Quân quả thật có quen biết một vài đạo diễn và nhà sản xuất nhưng cũng không giúp ích được gì nhiều. Đặc biệt là cái gã được gọi là nhà sản xuất âm nhạc kia, mới đầu cô còn hớn hở đưa bản demo cho đối phương, nhưng đối phương chỉ muốn đưa cô đi tham gia tiệc rượu, có lần thậm chí còn bóng gió nói cô muốn tiến vào giới này thì phải tìm được chỗ dựa.
Mạnh Quân vô cùng hụt hẫng, thêm vào đó mẹ cô không thể chịu đựng sự càn quấy của cô thêm được nữa, mùa hè qua đi, lòng nhiệt huyết và ước mơ của cô liên tục bị giội nước lạnh. Thay vào đó, cô bắt đầu có chủ đề chung với Hà Gia Thụ trong chuyện phàn nàn về các bà mẹ.
Khi những ngày còn lại của năm sắp sửa trôi qua, Hà Gia Thụ thực hiện lời hứa mời cả phòng ăn suốt một tuần – miệt mài theo đuổi một năm, Mạnh Quân đã trở thành bạn gái cậu ấy.
Hôm cậu ấy thông báo tin tức đó là một ngày lập đông. Trần Việt rời ký túc xá để đến thư viện, gió bấc hun hút thổi qua những thân cây trơ trụi lá, lúc đến thư viện, ngón tay anh tê cóng vì lạnh.
Hà Gia Thụ chìm đắm trong biển tình, cả ngày vui sướng như kẻ ngốc. Từ đó cái tên Mạnh Quân trở thành câu cửa miệng của cậu.
"Cuối tuần? Không được, tớ phải đi quảng trường Nhân Dân với Mạnh Quân."
"Trời, cái này đáng yêu quá, mua cho Mạnh Quân một cái."
"Kỷ niệm một tháng bọn tớ ở bên nhau, các cậu nghĩ tớ nên tạo bất ngờ gì cho cô ấy?"
"Nhìn nè, Mạnh Quân tự tay làm cho tớ, không ngờ đúng không, khéo tay chết mất."
Thậm chí, cả những cuộc cãi vả của bọn họ.
"Tớ hỏi các cậu, chuyện này là tớ sai sao? Cô ấy không có lỗi ư?"
"Tớ chưa từng thấy cô gái nào tính cách khó chiều như cô ấy!"
"Tớ thật không biết tớ phải làm đến mức nào thì cô ấy mới có cảm giác an toàn, mới nhận ra tớ thật lòng với cô ấy."
Hai con cẩu độc thân Dương Khiêm và Lý Tư Tề lại trở thành quân sư tình yêu, truyền thụ kinh nghiệm cho Hà Gia Thụ.
Hà Gia Thụ lúc thì nói tình cảm của hai người vô cùng say đắm mãnh liệt, hạnh phúc chết đi được; lúc thì nói đau lòng đến phát điên, sắp bị cô làm cho tức chết.
Trần Việt không biết tình yêu mãnh liệt là gì, nhưng anh có thể nhìn thấy Hà Gia Thụ vì Mạnh Quân mà cười ngây ngô, nhảy cẫng lên trong ký túc xá; cũng nhìn thấy cậu ấy bởi vì Mạnh Quân mà phiền muộn đau lòng, uống say rồi vật vã khóc lóc.
Hà Gia Thụ nói, ở trước mặt cậu ấy và người ngoài, cô là hai người khác nhau.
Trần Việt biết mình là người ngoài, để không làm phiền người khác đúng với thân phận người ngoài đó, anh rất dè dặt cẩn trọng, rất lặng lẽ, không tò mò dò xét.
Chỉ là có một đêm, Hà Gia Thụ và Mạnh Quân đi xem phim, hai người còn lại còn tự học ở thư viện.
Trần Việt về trước giặt quần áo. Anh cầm thau đựng quần áo đã giặt xong, đẩy cửa bước vào phòng, ánh mắt vô tình rơi trên bàn học của Hà Gia Thụ.
Trên bàn đặt một bức ảnh, chàng trai ôm vai cô gái nhìn vào ống kính cười rạng rỡ, ánh nắng rơi trên gương mặt họ, đẹp khôn ngần.
Khoảnh khắc đó, trái tim Trần Việt như bị một thứ gì đó bén mỏng sắc nhọn xuyên vào, xé toạt.
Lạnh buốt, im ắng.
Anh ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi người con gái, đôi mắt to tròn híp lại cong như vầng trăng non.
Anh vô thức tiến lại gần một bước, ngắm nhìn một nửa bức ảnh kia – anh chưa từng một lần nhìn thẳng vào gương mặt cô, đến nỗi dáng vẻ đó như mờ ảo mà xa xăm vô tận, anh không có cách nào nắm bắt được.
Nhưng nhìn một lúc lâu, lại chắc chắn đây chính là cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!