Chương 22: (Vô Đề)

Ngoài cửa sổ, đêm đã sâu.

Trong gác xép, ánh đèn lờ mờ thắp sáng. Chiếc quạt sàn đều đều chuyển động, Mạnh Quân ôm đàn guitar ngồi bên bàn, dùng sách làm giá đỡ điện thoại.

Cô điều chỉnh một lúc, tìm được khung hình thích hợp, gương mặt người con gái không xuất hiện trên màn hình điện thoại, chỉ có dáng vẻ thư thái thả hồn vào giai điệu. Ngón tay cô gảy ra những hợp âm, giọng hát nhẹ nhàng cất lên trong đêm.

Trần Việt tắm xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng hát của cô vọng ra từ gác xép, tâm trạng chừng như rất vui vẻ.

Anh định đứng trên bậc thềm thêm một lúc nữa, nhưng Vân Đóa đã thò đầu ra khỏi ngưỡng cửa, sợ nó lên tiếng làm ồn, anh vội vàng rảo bước qua sân, đi vào nhà, cúi người ôm nó vào lòng, sau đó đóng cửa lại, tắt đèn lên lầu.  

Trần Việt đặt Vân Đóa lên chiếc đệm nhỏ mềm mại bên cạnh giường rồi lên giường đi ngủ. Anh nằm yên lặng trong bóng đêm một lúc, màn hình điện thoại sáng lên, có thông báo mới. Anh gắn tai nghe, quả nhiên tài khoản của cô vừa được cập nhật.

Anh lắng nghe thật kỹ, rồi nhập bình luận:

"Giai điệu rất hay, thích hợp cho mùa hè, dường như có pha trộn đôi chút phong cách dân tộc, hết sức mới lạ." Anh vốn định sẽ viết nhiều một chút, nhưng Vân Đóa thấy anh cầm điện thoại liền nhảy phóc lên giường nằm trên vai anh.

Trần Việt lôi nó xuống, nó lại bò lên, cứ lên lên xuống xuống, nó còn hậm hực xù lông, giơ vuốt cào anh. Trần Việt không còn cách nào khác, đành phải cất điện thoại, ném nó xuống cuối giường, lúc này nó mới không lộn xộn nữa.

Cách một khoảng sân, nhìn thấy bình luận mới của

"Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào", Mạnh Quân thoáng sửng sốt, cô nghe lại một lần nữa, phát hiện bài hát ngắn này thật sự mang loáng thoáng âm hưởng dân tộc, đây quả là một hướng sáng tác thú vị, cô không khỏi nhoẻn miệng cười, tâm trạng vui vẻ cô cất đàn chuẩn bị đi ngủ, trong đầu đột nhiên nhớ tới âm nhạc, tinh thần, sáng tạo, điều mới mẻ mà Trần Việt và Lí Đồng đã nói.

Âm nhạc là phương thức để giao tiếp với trái tim. Sao cô không nghĩ ra sớm hơn chứ?

Ngay sau đó, Mạnh Quân lại nghiên cứu ra được một phương pháp giảng dạy mới.

Cô bắt đầu tập trung vào việc dạy sheet nhạc, diễn giải lại bài hát bằng cách sử dụng hòa âm. Buổi học ngày hôm đó, cô đổi bài

"Lửa trại Nạp Tây Alili" thành một bản hợp xướng hai giọng cao thấp, nữ hát chính, nam hát bè.

Giọng nam và nữ tuy tách biệt nhưng hòa quyện thống nhất, thêm vào đó là tiếng vỗ bàn nhịp nhàng theo tiết tấu đã khiến cho bản chỉnh sửa đạt được hiệu quả hòa âm vượt qua cả sự mong đợi. Các bạn nhỏ cảm nhận được nét độc đáo mới lạ, ca hát rất vui vẻ hăng say.

Học xong một bài hợp xướng, tiết học còn lại hơn mười phút.

Mạnh Quân nói:

"Sau này, ngoài học hát hợp xướng, mỗi tiết lớp chúng ta sẽ dành ra một ít thời gian để học thêm những cái mới."

Dương Lâm Chiêu ngồi bên dưới hét toáng:

"Cô ơi, một tiết mà cô nghĩ ra hai phát minh mới luôn ạ?"

Cô trừng mắt với cậu chàng, rồi viết lên bảng chữ Rap.

Lưu Tư Thành hô to: Hát nói!

Mạnh Quân cười:

"Có thể nói như vậy. Bí quyết của rap nằm ở đâu, chính là hát ra những lời trong lòng muốn nói, bất luận là khát vọng, hạnh phúc, phẫn nộ hay chán chường, hãy bộc bạch tất cả và hát ra. Không cần phải dùng những ca từ hoa mỹ, cứ hát ngẫu hứng tùy thích là được."

Các bạn học sinh không hiểu, hát mà có thể tùy thích ngẫu hứng sao?

Cô sẽ làm mẫu. Mạnh Quân vỗ tay lên bàn giáo viên đánh nhịp, bộp, bộp, bộp, bộp —

Vỗ mấy nhịp, cô ngẫu hứng đọc hát:

"Gần đây/ tôi sống/ không phút nào – thảnh thơi, đám nhóc lớp bảy chỉ thích nghịch và chơi, ríu rít nói chuyện không hề chịu nghe lời, còn cả tên nhóc Dương Lâm Chiêu muốn cho tôi đi đời."

Cười lăn bò càng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!