Chương 21: (Vô Đề)

Trần Việt và Mạnh Quân đang nói chuyện bên đường, từ xa xuất hiện một bóng người, một ông cụ áo xám chậm chạp lê từng bước nặng nhọc đi tới, trên tay xách một cái bao tải lớn, nhìn từ xa trông giống một người ăn xin. 

Trần Việt dường như biết ông ấy, đứng nguyên tại chỗ đợi một lúc. Ông cụ đến gần, tóc cắt sát đầu, cũng xem như gọn gàng sạch sẽ; quần áo cũ sờn nhưng không rách bẩn. Một đôi con ngươi trắng đục, mù sương vô hồn.

Ông cụ đi tới trước mặt Mạnh Quân, run rẩy đưa tay về phía cô, lẩm bẩm hỏi: Có vỏ chai không?

Nước trong chai còn một nửa, Mạnh Quân lật đật uống mấy ngụm nhưng không có cách nào uống hết được. Trần Việt cầm lấy, lần này anh uống trực tiếp từ miệng chai, uống xong đưa vỏ chai cho ông cụ, nói bằng tiếng địa phương:

"Ông đừng đi nữa, về nhà sớm đi ạ."

Lão biết mà.

Ông cụ ném cái vỏ chai vào bao tải, đôi mắt xám trắng dời đi, thân hình liêu xiêu lê bước về phía trước. Lúc này Mạnh Quân mới thấy rõ hai mắt của ông cụ bị đục thủy tinh thể rất nặng.

Trần Việt đi về phía xe van, nói:

"Ông ấy là ông nội của Long Tiểu Sơn."

Mạnh Quân sửng sốt:

"Ba của Long Tiểu Sơn bỏ mặc ông ấy sao?"

Trần Việt lên xe:

"Mấy năm trước ba của Tiểu Sơn đi ra ngoài làm ăn, bị gãy chân nằm liệt một chỗ. Mẹ em ấy bỏ đi. Ông nội già yếu, không có cách nào ra đồng làm việc nên đi nhặt ve chai. Có tiền trợ cấp cho người nghèo, nhưng ông cụ nhất quyết không chịu ở nhà, không ngăn được."

Mạnh Quân cài dây an toàn, phẫn nộ:

"Bị gãy chân mà không bồi thường, công ty nào vậy chứ?"

"Có bồi thường. Nhà bác cả của Tiểu Sơn lấy."

Mạnh Quân im lặng. Xe nổ máy, vừa mới đi được vài chục mét, ông cụ ở bên đường nghe thấy tiếng xe, run rẩy xoay người lại huơ huơ tay.

Trần Việt dừng xe, ông cụ chậm chạp đi tới bên cửa sổ, cúi người, đôi mắt trắng đục nhìn Mạnh Quân: Có vỏ chai không?

Mạnh Quân định nói ông vừa hỏi lúc nãy, nhưng lời nói vừa ra đến khóe miệng liền đổi lại: Dạ không.

Ông cụ lại hướng đôi mắt về phía Trần Việt ở ghế lái, hỏi: Có vỏ chai không?

Trần Việt nói:

"Không có. Ông đi sát vào lề một chút, cẩn thận xe đụng phải."

"À, là cậu hả. Lão không thấy rõ." Ông cụ nhận ra giọng của Trần Việt, vác cái bao tải lên vai lầm lũi bước đi dọc con đường núi.

Mạnh Quân nhìn bóng dáng của ông cụ nhỏ dần rồi biến mất trong gương chiếu hậu, hỏi:

"Đôi mắt ông cụ không nhận ra được người sao?"

Trần Việt gật đầu:

"Bị đục thủy tinh thể rất nghiêm trọng, phải làm phẫu thuật. Đã liên hệ xong với bệnh viện, tháng sau sẽ mổ cho ông ấy."

Mạnh Quân thở phào, lại bổ sung một câu:

"Ông cụ phải tự trả tiền ư?"

Không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!