Thu đông, năm 2010.
Sau kỳ thi giữa học kì, Trần Việt tra cứu điểm của mình trên hệ thống, môn thấp nhất 86 điểm, hầu hết các môn đều trên 90 điểm và cao nhất là 99 điểm. Một ngày sau khi điểm số được công bố, trước khi bắt đầu vào giờ toán cao cấp của buổi sáng, Trần Việt ngồi đọc sách ở hàng ghế sau cùng của lớp học.
Môn chuyên ngành được dạy trong các phòng học nhỏ, một lớp cũng chỉ có năm sáu dãy bàn. Chỗ ngồi nhiều, sinh viên ít, không gian thoáng đãng rộng rãi.
Hàng ghế phía trước bị đẩy ra, ba cô gái ngồi xuống trước mặt anh.
Anh không ngẩng đầu lên, mắt vẫn chăm chú nhìn vào trang sách. Mạnh Quân ngồi ngay trước mặt anh, trong ba cô gái mái tóc cô dài nhất, buộc cao đuôi ngựa, đuôi tóc tung tẩy qua lưng ghế rơi xõa trên bàn anh.
Suối tóc của cô cơ hồ chạm vào mái đầu đang cúi xuống của anh, màu nâu khói sợi lanh, thoang thoảng hương dầu gội. Anh khẽ dịch người ra sau nới rộng khoảng cách. Cũng ngay lúc đó, đuôi tóc cô lại quét soạt qua trang sách rơi trở lại bên kia lưng ghế — cô nằm úp mặt xuống bàn.
Trần Việt lại nhích người về vị trí cũ, nghe thấy cô hỏi Khương Nham và Chu Tiểu Mạn:
"Híc, hai cậu tra điểm chưa?"
Chu Tiểu Mạn nói:
"Tra rồi, điểm của tớ bình thường."
Khương Nham:
"Tớ cũng vậy, trên dưới 80 điểm."
Mạnh Quân vùi đầu vào cánh tay.
Khương Nham hỏi nhỏ:
"Kết quả thi của cậu không tốt hả?"
Mạnh Quân giọng đầy tuyệt vọng:
"Tớ đoán chắc tớ đứng nhất đếm ngược từ dưới lên rồi. Mẹ tớ mà biết, nhất định sẽ cắt bớt tiền tiêu vặt, còn mắng chết tớ. Nghỉ đông tớ cũng đừng mong được ra nước ngoài chơi."
Khương Nham thở dài:
"Mẹ cậu đúng là đáng sợ thiệt. Mỗi tối lúc điện thoại của cậu đổ chuông, tớ cũng căng thẳng theo."
"Sẽ không đếm ngược đâu."
Chu Tiểu Mạn an ủi:
"Điểm của tớ cũng không tốt mà."
Mạnh Quân thiểu não:
"Đếm ngược thiệt đó. Có một môn chỉ được 60 điểm, tớ cảm giác giáo viên đã nương tay cho tớ lắm rồi."
Khương Nham và Chu Tiểu Mạn không nói gì, ngầm bày tỏ họ không có con điểm nào 60 như vậy.
Mạnh Quân xuôi xị:
"Bây giờ mới có học kỳ một, học kỳ sau tớ nhất định sẽ rớt thê thảm."
Khương Nham đấm hai tay vào nhau:
"Chỉ cần cố gắng là được. Dành hết thời gian rảnh đi thư viện tự học." Nói đến đây, cô ấy ngoái đầu ra sau nhìn Trần Việt:
"Hình như ngày nào Trần Việt cũng đến thư viện. Trần Việt, cậu tra điểm chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!