Trước khi lên đường đi tập huấn quân sự, Mạnh Quân đã lén nhét bao thuốc lá vào vali dù biết trong doanh trại không được phép hút thuốc.
Khi đó cô mới vừa nhập học, thoát khỏi sự kèm cặp gắt gao của mẹ, cô tức thì học được cách hút thuốc, hết sức nông nổi dùng sự non nớt ngỡ thông minh hiểu biết của mình chống đối ba mẹ hòng mong nhận được sự tôn trọng.
Khoảng thời gian tập huấn thật sự rất buồn tẻ, điện thoại không có bất kỳ tính năng thông minh gì nên vô cùng nhàm chán. Có một đêm, Mạnh Quân không kìm được muốn ra ngoài đi dạo, bèn nhân lúc trời tối lén lọ mọ chuồn qua thao trường.
Từ thật xa cô đã nhìn thấy mấy bộ quân phục rằn ri đứng nghiêm trang ở cổng, là tân sinh viên năm nhất luân phiên nhau đứng gác, không có gương mặt nào quen thuộc, hẳn là sinh viên của các khoa khác.
Cô một đường chạy rồi thụp dọc theo bờ tường bao quanh doanh trại, vô cùng hài lòng vì bộ đồng phục ngụy trang của mình được che giấu hết sức hoàn hảo trong bóng đêm, lò dò không bao lâu đã tìm ra một mảng tường được che chắn kín đáo sau bụi cây rậm rạp, rất khó bị phát hiện, mà trên tường còn có mấy lỗ thủng vừa khéo để đặt chân.
Mạnh Quân từ nhỏ đã là một tay leo trèo lão luyện, chuyện nhỏ này đương nhiên không làm khó được cô. Cô tóm lấy mấy viên gạch nhô ra bên ngoài, giẫm lên lỗ hổng, dùng cả tay lẫn chân, lấy tư thế không mấy gì làm oai vệ của ếch ộp hùng hổ trèo lên.
Cuối cùng, một tay một chân của cô đã vắt qua được bên kia ôm quặp lấy đầu tường, thắng lợi đã ở trong tầm mắt chỉ cần đưa tay là có thể chộp lấy.
Vừa định vắt chân còn lại qua, bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói đều đều: Bạn học.
…
Da đầu Mạnh Quân tê rần, cô chầm chậm ngoái đầu dòm xuống bên dưới chân tường.
Trần Việt ngước nhìn cô, nét mặt tĩnh lặng.
Nhìn nhau một hồi, Mạnh Quân lôi kéo làm quen:
"A, Trần Việt hả, hôm nay đến phiên cậu đi tuần sao?"
Trần Việt từ tốn hỏi:
"Cậu có muốn xuống không?"
Mạnh Quân ôm quặp đầu tường, không nhúc nhích:
"Cậu có thể giả vờ không nhìn thấy được không?"
Trần Việt: Không thể.
Mạnh Quân nhíu mày:
"Cậu và tớ là bạn cùng lớp."
Trần Việt nhẹ nhàng đáp: Tớ biết.
Mạnh Quân đổi giọng nằn nì:
"Cậu, cái người này thiệt là, không thể mắt nhắm mắt mở được sao?"
Trần Việt chớp mắt, yên lặng nhìn cô.
Mạnh Quân: …
Cô cũng là người bướng bỉnh, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ cuộc, cô to gan lớn mật đoán chừng nếu cứ như vậy nhảy ra ngoài, Trần Việt cũng sẽ không làm gì mình.
Nào ngờ giây tiếp theo, Trần Việt nói:
"Cậu không xuống, tớ sẽ bật đèn pin."
Thêm một câu, Ngoài cổng có chó.
Mạnh Quân: !!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!