Chương 12: (Vô Đề)

Mạnh Quân không phản ứng kịp, Dương Lâm Chiêu muốn đánh cô? Khoan nói đến việc học sinh lớp bảy lớp tám ở nơi này dám đánh giáo viên, Dương Lâm Chiêu ở trong lớp vốn vô cùng hoạt bát tinh nghịch, cô tự thấy mình và cậu bé rất hòa thuận vui vẻ.

Tây Cốc lo lắng đến độ vầng trán rịn mồ hôi, không nói lời nào kéo Mạnh Quân ra ngoài:

"Thật mà, em không gạt cô đâu. Cô Mạnh, cô mau tránh đi, cô không biết cậu ấy và Long Tiểu Sơn còn thân thiết hơn cả anh em, cậu ấy muốn trút giận cho Tiểu Sơn…"

Mạnh Quân nghe thấy mấy lời này, lửa giận vừa mới lắng xuống lại phừng phực trỗi dậy. Cô gạt tay Tây Cốc:

"Em cứ để em ấy đến, cô xem em ấy có dám không."

Cô bé quýnh quáng giậm hai chân:

"Cô Mạnh, cậu ấy sẽ đánh cô thật đó!"

Lời còn chưa dứt, Dương Lâm Chiêu đã xông vào lớp học, chỉ thẳng vào mũi Mạnh Quân:

"Cô, đi xin lỗi Long Tiểu Sơn!" Gương mặt cậu bé đầy phẫn nộ, không còn sót lại chút nào dáng vẻ láu lỉnh thích đùa thích nói thường ngày.

Mấy nam sinh đi theo xông vào kéo Dương Lâm Chiêu lại, ý bảo thôi đi.

Mạnh Quân nhìn ngón tay cậu bé đang chỉ thẳng trước mặt mình, hỏi:

"Tại sao cô phải xin lỗi?"

Dương Lâm Chiêu gào lên:

"Cô là giáo viên cóc khô gì chứ, dựa vào cái gì mà mắng chửi người khác?! Cô có tư cách gì? Mắng cậu ấy đến phát khóc, cô còn không xin lỗi?!" Cậu bé đột nhiên sấn tới gần Mạnh Quân, may mà Thành Hạo Nhiên và Hồ Tử Hiên lôi cậu lại.

Mạnh Quân bị cảm xúc mãnh liệt của cậu bé làm cho khiếp sợ.

Cô chưa bao giờ tưởng tượng ở cái nơi quái quỷ này mình sẽ bị một đứa trẻ uy hiếp dọa dẫm như thế này. Đối với cô mà nói, đó là một sự xúc phạm.

Cô chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, nghiêm giọng hỏi ngược lại:

"Cô có tư cách gì ư? Cô là cô giáo của em! Em ấy đánh người vì sao không chịu nhận lỗi? Các em, ai nấy đều cảm thấy đánh nhau là việc rất anh dũng vẻ vang đúng không? Sao hả, nhìn dáng vẻ này của em, lẽ nào còn muốn đánh luôn cả cô?"

Mấy học sinh bị sự giận dữ của Mạnh Quân làm cho khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt, lật đật kéo Dương Lâm Chiêu lại; nhưng Dương Lâm Chiêu hất tay mọi người ra, nhào tới vung nắm đấm về phía Mạnh Quân.

Toàn thân Mạnh Quân cứng đờ, nhưng cương quyết không lùi lại.

Một bóng người vụt tới, tóm lấy cánh tay Dương Lâu Chiêu hất mạnh ra.

Dương Lâm Chiêu loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.

Trần Việt: Dương Lâm Chiêu!

Dương Lâm Chiêu giống như con thú nhỏ bị mất khống chế, còn chưa kịp đứng vững đã nhào về phía Mạnh Quân. Trần Việt nhanh như chớp túm lấy cổ tay cậu bé, siết mạnh, quặt ngược ra sau lưng.    

Cậu bé bị đau đến gập người, giãy dụa trong sự khống chế của Trần Việt, hốc mắt đỏ hoe vì uất ức, vẫn không quên gào về phía Mạnh Quân:

"Cô ấy ở trong lớp mắng Tiểu Sơn là đồ lưu manh, rác rưởi, mắng Tiểu Sơn khóc! Anh Trần Việt, cô ấy dựa vào cái gì mà mắng chửi người ta?! Cô ấy dựa vào cái gì mà mắng chửi người ta chứ?!"

Mạnh Quân phản bác:

"Là Long Tiểu Sơn đã đánh nhau trong lớp, các em nói chuyện không có lý lẽ…"

Trần Việt quay đầu nhìn cô: Cậu đừng nói gì.

Mạnh Quân sững người, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!