Chương 11: (Vô Đề)

Ánh trăng như sương rơi nghiêng trên đỉnh núi, nhuộm bàng bạc khoảng sân nhỏ của tứ hợp viện. Bóng cây lựu phản chiếu trên tường mang mang hư ảo tựa bức tranh thủy mặc được phẩy nét mực nhạt với gam màu đen trắng giản dị.

Từ bên trong bức vách của căn phòng thấp bé nằm ở góc tây nam vọng ra tiếng nước chảy róc rách, ô kính trên khung cửa tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp như chiếc đèn lồng giấy.

Màn đêm tĩnh lặng.

Căn nhà nhỏ ở góc phía Đông, hai cánh cửa lớn dưới nhà mở rộng. Con Vân Đóa nằm nhoài trên bậu cửa, bàn chân măng cụt không ngừng quơ quào chộp mấy con bướm đêm và đám côn trùng mùa hè.

Trong nhà có một chiếc bóng đèn sợi đốt, chao đèn là tấm bìa trắng được cuộn thành hình nón, treo trên xà nhà. Trần Việt bóng lưng mảnh khảnh đang đứng bên bàn nấu bún gạo. Một chiếc bàn dài, một cái bếp từ, mấy loại gia vị đơn giản và bát đũa, chính là nhà bếp.

Nước trong nồi réo sôi, Trần Việt thả hai vắt bún vào, nghe thấy tiếng cửa nhà tắm đẩy ra. Mạnh Quân tắm rửa xong đang dợm bước đi về phòng.

Trần Việt bước ra cửa, cái bóng của anh kéo dài qua sân phủ lên bàn chân Mạnh Quân. Cô vẫn mặc chiếc đầm ngủ hai dây màu đỏ dưa hấu, trên vai choàng chiếc khăn tắm lớn màu xám tro.

Mạnh Quân.

Hở? Cô quay lại.

Ngược sáng, không thể nhìn thấy được nét mặt của anh.

Qua đây ăn bún.

Tâm trạng Mạnh Quân không tốt, cô lắc đầu: Tớ không muốn ăn.

Đã nấu rồi.

Tớ buồn ngủ.

Ăn xong rồi ngủ.

Mạnh Quân nhíu mày, trước giờ cô rất sợ bị quản thúc.

Cách khoảnh sân, cái bóng của người đàn ông trùm lên cô. Cô đứng một lúc rồi lẹp xẹp lê dép bước xuống thềm đá xanh băng qua sân.

Còn chưa bước qua bậu cửa, con Vân Đóa đang lim dim mắt bỗng giật bắn mình nhảy dựng dậy chui tọt vào nhà, phóng lên bậc thang nhỏ nằm khuất trong góc, nấp trên cao quan sát Mạnh Quân qua lan can cầu thang.

Mạnh Quân không một chút khách khí, nói:

"Tình nhân nhỏ nhà cậu không thích tớ."

Không cần để ý. Trần Việt cầm đũa khuấy bún trong nồi:

"Dù sao cậu cũng không thích nó."

Mạnh Quân: …

Cô vuốt phần tóc ướt bên tai:

"Rõ ràng đến vậy sao?"

Trần Việt:

"Rõ ràng như nó không thích cậu."

… Cô liếc mắt nhìn con mèo trên bậc thang, hừ giọng:

"Nó không trắng cũng chẳng mềm chút nào, sao lại gọi là Vân Đóa chứ? Gọi là Ô Vân còn đúng hơn." (*Ô Vân: mây đen)

Trần Việt nói bâng quơ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!